Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Khác Em sẽ luôn ở phía sau anh Chương 1: Sự Hy Sinh Thầm Lặng

Chương 1: Sự Hy Sinh Thầm Lặng

9:03 chiều – 23/07/2025

Nam bước ra khỏi công ty khi mặt trời đã lặn, cả thành phố chìm trong ánh đèn đường mờ ảo. Anh không nhớ mình đã đứng chờ đèn đỏ bao lâu trước khi tiếng còi xe sau lưng khiến anh giật mình và lái xe đi tiếp. Cả ngày làm việc dài dằng dặc khiến tâm trí anh trống rỗng, nhưng sâu trong lòng, anh biết còn một mối lo khác đang đè nặng. Đó là gia đình anh  Thùy và con nhỏ. Từ khi Thùy sinh con, mọi thứ trong cuộc sống của họ đã thay đổi hoàn toàn. Đêm nay như mọi đêm, anh về nhà với một sự bất an mơ hồ mà không sao dứt bỏ được.

Căn nhà nhỏ đã sáng đèn khi Nam về tới, nhưng tiếng cười nói rộn ràng của Thùy từ ngày xưa giờ đã thay bằng tiếng khóc của con nhỏ, thỉnh thoảng là những lời vỗ về mệt mỏi của vợ. Nam mở cửa, bước vào, và khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt: Thùy ngồi bên chiếc ghế, tay giữ bình sữa cho con, đôi mắt dường như đờ đẫn vì thiếu ngủ. Cơ thể cô gầy hơn so với trước khi sinh, với những dấu hiệu rõ rệt của việc bị kiệt sức. Cô không nhận ra sự xuất hiện của Nam cho đến khi anh nhẹ nhàng đặt cặp xuống bàn.

“Anh về rồi.” Nam khẽ nói.

Thùy ngẩng lên, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về với vẻ mệt mỏi thường thấy. “Anh về rồi à. Hôm nay công ty có bận không?”

Nam gật đầu, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Anh biết Thùy chỉ hỏi thăm vì lịch sự, nhưng cũng có lẽ cô đang chờ đợi một sự chia sẻ, một dấu hiệu rằng anh sẽ giúp đỡ cô nhiều hơn. Anh bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh, nhìn đứa con đang ngủ say. Nam cúi đầu, khẽ chạm tay vào mái tóc mềm của con, cảm giác yêu thương nhưng cũng trĩu nặng trách nhiệm.

“Anh xin lỗi vì để em phải một mình lo cho mọi thứ,” Nam nói nhỏ, giọng anh đầy sự hối lỗi. “Anh đã không giúp được gì nhiều cho em.”

Thùy mỉm cười yếu ớt, một nụ cười pha lẫn sự kiên cường và mệt mỏi. “Em ổn mà, anh đừng lo. Em chỉ… đôi khi thấy mệt thôi. Nhưng chỉ cần thấy con khỏe mạnh, ngoan ngoãn là em vui rồi. Đó là niềm hạnh phúc của em.”

Nam nhìn vào mắt Thùy, trong lòng anh dấy lên một nỗi xót xa. Cô đã phải hy sinh quá nhiều. Mang thai chín tháng mười ngày, chịu đựng những cơn đau kéo dài trong phòng sinh, và giờ đây, khi con đã ra đời, cô lại tiếp tục gánh vác vai trò của một người mẹ toàn thời gian. Anh biết Thùy đã từ bỏ nhiều hoài bão, bỏ lại sự nghiệp, và những giấc mơ của riêng cô để dành trọn thời gian cho gia đình. Nhưng trong thâm tâm, Nam hiểu rằng điều này không công bằng.

“Em đã hy sinh quá nhiều,” Nam khẽ nói, giọng anh khàn đi. “Anh muốn giúp em, muốn chia sẻ với em mọi thứ, nhưng anh cứ cảm thấy mình vô dụng. Công việc ở công ty đã chiếm hết thời gian của anh, và khi về nhà, anh lại không làm được gì để giúp em với con. Anh thực sự xin lỗi.”

Thùy nhìn anh, đôi mắt cô chợt dịu lại. “Anh đừng tự trách mình như thế. Em hiểu mà. Anh đã làm việc rất vất vả để lo cho gia đình. Điều em cần chỉ là sự hiện diện của anh, anh biết không? Chỉ cần anh ở bên cạnh em, hỗ trợ em khi em cần, em đã thấy hạnh phúc rồi.”

Nam cảm thấy lòng mình nặng nề. Sự hiện diện của anh có đủ để làm vợ anh vui vẻ không? Liệu chỉ đứng bên cạnh và nhìn cô mệt mỏi, gánh vác cả gia đình có thật sự là trách nhiệm của một người chồng, người cha? Nam nghĩ về những đêm Thùy thức trắng để dỗ con, những cơn đau do tắc sữa mà cô phải chịu đựng một mình. Anh nhớ về những lần cô nói về ước mơ chưa hoàn thành, về sự nghiệp còn dang dở, nhưng bây giờ chỉ quanh quẩn với việc chăm con và làm việc nhà. 

Một cảm giác bất lực trào dâng trong Nam. Anh không thể thay vợ mang nặng đẻ đau, không thể cho con bú, không thể gánh vác hết mọi việc mà cô đã phải làm. Nhưng có một điều anh chắc chắn mình có thể làm: đứng bên cạnh cô, làm chỗ dựa vững chắc cho cô và con.

“Anh sẽ cố gắng hơn, Thùy à,” Nam nói, mắt anh đăm chiêu. “Anh không thể thay em chăm con, nhưng anh sẽ giúp em nhiều hơn. Anh muốn em cảm thấy em không phải một mình trong cuộc hành trình này.”

Thùy không nói gì, chỉ khẽ dựa đầu vào vai Nam. Có lẽ cô cũng đã mong đợi câu nói này từ lâu, nhưng chưa bao giờ dám nói ra. Nam ôm cô chặt hơn, như thể chỉ một cái siết tay này có thể xoa dịu đi tất cả mệt mỏi, áp lực mà vợ anh đã trải qua.

Cuộc sống sau khi có con không hề dễ dàng, nhưng Nam hiểu rằng điều duy nhất anh có thể làm lúc này là đứng vững bên cạnh Thùy, sát cánh cùng cô trên con đường dài của hôn nhân và gia đình. Anh biết rằng, với tình yêu thương và sự sẻ chia, họ có thể vượt qua mọi khó khăn, dù đó là những đêm không ngủ hay những ngày đầy thử thách.

Trong ánh đèn phòng khách, Nam ngắm nhìn Thùy và đứa con nhỏ của họ, lòng anh dâng tràn niềm tin. Hạnh phúc không phải là thứ dễ dàng có được, mà nó cần sự vun đắp từ cả hai phía. Chỉ khi cha mẹ thực sự yêu thương, thấu hiểu nhau, con cái mới có thể cảm nhận được hạnh phúc thật sự. Nam mỉm cười, hứa với lòng sẽ cố gắng hơn, không chỉ là một người đàn ông chăm chỉ kiếm tiền mà còn là người chồng, người cha thực sự.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00