Chương 1: Ngày Em Về Làm Dâu
Tôi cưới vợ vào một ngày mưa. Trời đổ cơn ào ào từ sáng sớm như muốn thử lòng hai đứa. Áo vest tôi ướt lấm tấm nơi vai, chiếc váy cưới trắng của cô ấy bám bụi đất lấm lem. Người ta bảo đám cưới mưa là điềm may, vợ chồng sẽ vượt qua sóng gió. Nhưng lúc đó tôi chẳng nghĩ được gì nhiều. Trong đầu chỉ thấy một câu vang vọng mãi: “Vậy là từ hôm nay, mình có vợ rồi.”
Em về làm dâu trong căn nhà trọ chật hẹp giữa khu lao động. Căn phòng vỏn vẹn chưa đầy hai mươi mét vuông, vừa là nơi ngủ, nơi nấu ăn, nơi làm việc. Căn nhà chẳng có gì đáng kể ngoài một tấm nệm, một chiếc quạt máy cũ và một giàn bếp ga nhỏ. Em chẳng kêu ca một lời. Chỉ lặng lẽ lau lại mọi ngóc ngách, rồi ngồi xếp từng cái chén cái đũa vào giá. Nhìn bóng dáng gầy gầy ấy lom khom dưới ánh đèn vàng, tôi thấy lòng mình vừa xót, vừa thương.
Nhưng cũng từ ngày em về, tôi bắt đầu biết bực.
Không phải vì em làm gì sai. Mà vì tôi ” một gã đàn ông độc thân đã quen với sự bừa bộn, nay phải sống cùng một người phụ nữ ngăn nắp đến khó tin. Cái áo tôi vừa cởi chưa kịp vắt qua ghế đã được em xếp gọn vào giỏ đồ giặt. Cái ly cà phê tôi uống dở để trên bàn, một lát sau đã thấy nằm trong bồn rửa. Mỗi sáng em gọi tôi dậy đúng giờ như cái đồng hồ báo thức, bắt đánh răng, rửa mặt, ăn sáng. Cả chuyện đi giày không đi tất cũng bị em lườm nhẹ: “Lạnh chân, mai mốt khớp sưng lại kêu”.
Tôi cáu. Tôi hỏi:
” Em sống với mẹ em cũng kiểm tra từng chút như vậy hả?
Em chỉ cười, không trả lời. Nụ cười dịu như nước mưa, nhưng ánh mắt thì chạm vào tim tôi một vết nhỏ.
Có những ngày đi làm về mệt, tôi gắt gỏng vô cớ. Em vẫn nhẹ nhàng dọn cơm, vẫn gắp cho tôi miếng cá, vẫn chờ tôi ăn xong mới ngồi xuống. Tôi không hiểu sao em không nổi giận. Em chịu đựng vì sợ mất tôi, hay vì em nghĩ mình đáng bị như vậy?
Một lần, tôi mời mấy thằng bạn thời đại học tới nhà. Toàn dân nhậu có hạng. Em nấu nướng tất bật cả buổi chiều, bày biện ba món nhắm ngon lành, bia em để lạnh sẵn trong thùng đá. Mấy thằng bạn khen nức nở: “Vợ ông được đấy!”. Tôi hả hê.
Nhưng đến khi tôi với tụi nó khui lon thứ sáu, em bước ra, nhẹ giọng:
” Thôi hai anh uống vậy là được rồi, để em pha trà cho. Đừng uống thêm nữa, khuya lắm rồi.
Tôi sượng mặt. Nhìn tụi bạn đang hớn hở nâng ly, tôi thấy mất hứng. Nhưng vẫn gật đầu cho qua.
Tối đó, tôi giận em. Tôi nói em làm mất mặt tôi với bạn bè. Em chỉ cúi đầu, khẽ nói:
Em xin lỗi. Nhưng em thấy anh uống nữa sẽ không tốt. Với lại tụi anh còn chạy xe về nữa, em lo.
Tôi quay mặt vào tường, không nói gì thêm. Nhưng đêm ấy, em vẫn nằm xoay lưng về phía tôi, bàn tay nhỏ của em vẫn vô thức tìm tay tôi trong giấc ngủ.
Ba tháng sau cưới, công ty tôi bị cắt giảm nhân sự. Tôi nằm trong danh sách sa thải. Ngày tôi nhận thông báo, trời nắng gắt đến lạ. Tôi lang thang cả buổi, đến tối mới về nhà.
Em đang đứng trước bếp, áo còn vấy bột, tay đang nhồi bột làm bánh bao ” món tôi thích. Nhìn tôi bước vào, em mừng rỡ:
” Em mới học làm bánh đó. Hôm nay anh về sớm vậy?
Tôi ném tờ thông báo xuống bàn, giọng lạnh tanh:
” Nghỉ việc rồi. Làm bánh làm chi cho tốn tiền.
Em nhìn tôi vài giây, rồi lặng lẽ quay lại bếp. Đêm đó, tôi không ăn gì. Em cũng không ép. Nhưng sáng hôm sau, vẫn có cháo trắng trứng muối và ly sữa nóng để sẵn trên bàn.
Tôi ăn trong im lặng. Mỗi muỗng cháo nuốt xuống, tim tôi lại nghẹn thêm một chút.
Một tuần sau, tôi vẫn thất nghiệp. Tôi bắt đầu nằm lì trong nhà, chẳng muốn nói chuyện, chẳng thiết làm gì. Em không trách. Chỉ đều đặn đi làm, rồi về nấu cơm, rồi dọn dẹp, rồi giặt đồ. Đêm, em ngồi viết sổ tay chi tiêu, gạch từng mục: “có thể cắt bớt”.
Tôi thấy em gầy đi. Nhưng em vẫn cười. Một tối, em ngồi xuống cạnh tôi, tay đặt lên tay tôi:
” Mình không có việc thì mình tìm. Không sao hết. Chỉ cần mình đừng bỏ cuộc. Em vẫn tin anh.
Tôi nhìn bàn tay ấy ” nhỏ, xanh xao ” mà thấy tim mình đau đến lặng.
Sau ngày đó, tôi bắt đầu đi tìm việc mới. Lúc đầu là những công việc lặt vặt, sau dần mới ổn định hơn. Em chưa từng hỏi tôi lương bao nhiêu, cũng không quản lý tôi một đồng. Mỗi khi tôi nhận tháng lương đầu tiên, em chỉ nói: “Anh mua gì cho mình đi. Em có rồi.”
Tôi nhận ra mình đã cưới được một người phụ nữ… quá đỗi bình thường, nhưng chính sự bình thường ấy đã cứu tôi những lúc tôi mất phương hướng nhất.
Tôi từng mơ về một cuộc hôn nhân đầy màu sắc, phiêu lưu và lãng mạn. Nhưng hóa ra, điều tôi thực sự cần, chỉ là một người lặng lẽ đứng bên cạnh, không buông tay ” dù tôi có thất bại, gắt gỏng, hay tệ đến mức nào đi nữa.
Và em ” từ ngày em về làm dâu ” đã làm đúng như vậy.