Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Anh Có Thương Em Như Vậy Không? “Chương 3: Những điều không nói thành lời”

“Chương 3: Những điều không nói thành lời”

4:21 chiều – 23/07/2025

Tôi không phải là kiểu người dễ chia sẻ.

Từ nhỏ, tôi đã học cách tự đối diện với những nỗi buồn. Khi mẹ bệnh, khi cha đi công tác dài ngày, khi điểm kiểm tra thấp, khi bị bạn bè bỏ rơi ” tôi đều giữ trong lòng. Thành thói quen. Rồi lớn lên, thành vỏ bọc.

Tôi không thích kể lể. Không thích giải thích. Không thích để ai biết mình đang yếu đuối. Bởi vì tôi sợ. Sợ một khi ai đó bước vào, rồi rời đi, thì những tổn thương tôi từng giấu kỹ sẽ phơi bày ra như một vết sẹo cũ bị móc ra xem lại ” đau và xấu xí.

Anh là người duy nhất không hỏi mà vẫn hiểu.

Có những ngày tôi chẳng nói một lời. Tin nhắn anh gửi đến vẫn hiện hai dấu tích, nhưng tôi không trả lời. Anh không giận. Cũng không hối thúc. Chỉ gửi một câu đơn giản:

 “Anh vẫn ở đây. Khi nào cần, gọi anh.”

Tôi không gọi. Nhưng tôi đọc. Mỗi lần như thế, trái tim tôi lại lặng đi một nhịp.

Một buổi tối, tôi đứng ngoài ban công căn hộ, mặc áo len mỏng, gió thổi lùa vào tóc và lòng. Tôi không khóc. Nhưng có thứ gì đó trong ngực nghèn nghẹn. Vô cớ. Vô nghĩa. Nhưng thật đến mức tôi cảm thấy mình trôi tuột khỏi thế giới này, như một chiếc lá rơi vào khoảng không không có điểm tựa.

Tôi nhắn cho anh đúng một từ:

 “Em…”

Chưa đến mười phút sau, chuông cửa vang lên.

Anh đứng đó, tay cầm túi giấy đựng bánh khoai môn mà tôi thích. Mặt anh đầy vẻ lo lắng lẫn nhẹ nhõm. Không hỏi vì sao tôi gọi. Cũng không cần biết tôi đang trải qua điều gì. Chỉ bước vào, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Cái ôm của anh không chặt đến nghẹt thở. Chỉ vừa đủ. Vừa đủ để tôi tựa vào. Vừa đủ để tôi không còn thấy mình chơi vơi nữa.

Sau đó, chúng tôi ngồi yên trên ghế sofa. Không bật đèn. Không mở nhạc. Không nói chuyện.

Chỉ có ánh đèn đường hắt qua cửa kính, đổ bóng hai người lên tường như những vệt thời gian cũ kỹ.

Tôi không hỏi anh đến đây làm gì. Anh cũng không hỏi tôi đang buồn chuyện gì. Nhưng cả hai đều hiểu ” có những thứ chẳng cần gọi tên, vẫn tồn tại.

Anh luôn như thế.

Có lần tôi ngồi trên xe bus, trời đổ mưa, người ướt sũng, lòng nặng trĩu. Tôi chỉ nhắn:

 “Đông quá. Ồn quá.”

Một giờ sau, tôi thấy anh đứng ở trạm cuối. Dưới mưa. Mặc áo khoác xám, tay cầm dù, miệng nở nụ cười nhỏ.

” Anh biết em không thích tiếng còi xe, nên anh chờ ở điểm vắng hơn.

Tôi bước xuống xe, tim không rõ là vì xúc động hay vì trời lạnh mà run lên. Không ai dạy anh điều đó. Tôi cũng chưa từng nói. Nhưng anh vẫn biết. Biết tôi không ưa nơi đông đúc, không chịu được khi bị chen lấn, và ghét nhất là tiếng còi xe dồn dập trong lúc mình đang rối bời.

Anh chẳng cần tôi phải giải thích điều gì.

Có hôm, tôi hỏi:

” Sao anh không thấy phiền? Em toàn hành xử như trẻ con vậy.

Anh nhếch môi:

” Không sao. Miễn là em không phải một mình khi em như vậy.

Tôi cười. Một nụ cười nhỏ và buồn. Đôi lúc, tôi tự hỏi: liệu có phải anh quá tốt với tôi, hay là tôi đã quá quen với việc có anh?

Một ngày, khi hai đứa đang dạo phố, tôi bất chợt khựng lại trước một tiệm giày. Mẫu sneaker mới vừa ra mắt. Tôi không nói gì, chỉ đứng nhìn chừng mười giây rồi đi tiếp.

Một tuần sau, tôi nhận được hộp quà bọc giấy nâu, bên trong là đúng đôi giày hôm đó, kèm một tờ giấy nhỏ:

 “Size 36, màu trắng ngà. Em mang với váy midi sẽ hợp hơn jeans.”

Tôi không nhắn lại. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi ôm chiếc giày vào lòng khi ngủ.

Có lần, tôi lỡ tay làm rơi chiếc cốc gốm anh tặng vào đúng ngày đầu tiên chúng tôi gặp lại sau khi xa nhau gần ba tháng. Cái cốc tôi vẫn hay uống mỗi sáng. Tôi chết lặng. Cầm mảnh vỡ mà không biết phải nói gì.

Anh chỉ nhìn, rồi cúi xuống nhặt từng mảnh, bỏ vào túi rác. Không trách. Không tiếc. Không bảo tôi vụng về.

Rồi anh nói:

” Không sao đâu. Vỡ là vỡ thôi. Nhưng nếu em buồn vì nó, thì lần sau… anh tặng em cái khác, được không?

Tôi nhìn anh, ánh mắt nhẹ bẫng mà ấm lạ thường.

Hóa ra, có những người yêu bạn theo cách như vậy: không cố níu giữ điều đã vỡ, chỉ âm thầm tìm cách để bạn không thấy trống rỗng.

Chúng tôi từng giận nhau.

Tôi đẩy anh ra, nói những lời cay nghiệt. Không vì lý do gì to tát. Chỉ vì tôi thấy mình không đủ tốt, không đủ xứng đáng, và tôi nghĩ nếu tôi là người rời đi trước, tôi sẽ ít đau hơn.

Anh không đi. Cũng không gào lên giữ tôi lại. Chỉ đứng sau cánh cửa khép hờ, để lại câu cuối cùng:

” Anh không trách em. Chỉ sợ… em tổn thương chính mình.

Tôi đã bật khóc ngay lúc đó. Khóc cho những lần mình giả vờ mạnh mẽ, khóc cho cả những điều chưa từng dám nói, vì sợ ai đó không hiểu ” cho đến khi gặp anh.

Tôi từng hỏi anh một câu mà đến giờ tôi vẫn nhớ:

” Nếu một ngày em thay đổi, không còn đáng yêu, không còn nhẹ nhàng như xưa, hay nổi giận, hay lạnh lùng… anh còn ở lại không?

Anh chỉ đáp bằng ánh mắt rất sâu:

” Em đã từng như vậy. Và anh vẫn ở lại, phải không?

Và tôi hiểu… có những người không yêu bạn vì bạn dễ thương hay hoàn hảo. Họ yêu bạn vì bạn là bạn. Dù bạn vui hay buồn, mạnh mẽ hay yếu đuối, tử tế hay xấu tính.

Chúng tôi có những cuộc trò chuyện không đầu, không đuôi. Nhưng anh luôn nhớ.

Nhớ việc tôi từng kể mẹ hay gọt vỏ táo xoáy tròn, rằng tôi ghét ăn ổi bị cắt miếng, rằng tôi thích âm thanh của que diêm quẹt vào vỏ hộp… Những điều vụn vặt, không ai để tâm, nhưng anh thì lưu giữ như thể chúng có giá trị như một đoạn ký ức đẹp.

Anh từng nói:

” Anh lắng nghe không phải vì muốn ghi nhớ, mà vì mỗi lần em nói, anh đều muốn giữ lại một phần của em.

Tôi không biết người khác có thể kiên nhẫn như anh không. Cũng không biết tôi có xứng đáng để nhận lấy sự dịu dàng ấy. Nhưng nếu ai đó từng hiểu bạn đến mức không cần nói ra, vẫn biết bạn đang buồn hay vui, cần một cái ôm hay một khoảng lặng… thì xin đừng để người ấy rời đi.

Bởi vì, hiểu được nhau không phải là điều dễ dàng.

Mà chọn hiểu một người, trong suốt bao năm tháng, lại là điều quý giá nhất trong tình yêu.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00