Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Anh Có Thương Em Như Vậy Không? “Chương 2: Những ngày mưa, và vài viên thuốc cảm”

“Chương 2: Những ngày mưa, và vài viên thuốc cảm”

4:19 chiều – 23/07/2025

Tôi không nhớ rõ mình bắt đầu thay đổi từ khi nào. Chỉ biết là, ngày càng có nhiều hơn những buổi sáng tôi thức dậy trong một tâm trạng không tên ” mệt mỏi, nặng nề, và chẳng muốn đối thoại với ai.

Tôi trở nên khó tính, dễ nổi nóng, và có thói quen giữ im lặng để trừng phạt người khác khi mình buồn. Người ta gọi đó là sự trẻ con. Anh thì không gọi tên nó. Anh chỉ nhìn tôi như thể tôi là một bài toán mà anh nguyện giải suốt đời, dù chưa từng biết đáp án.

Hôm đó là một ngày mưa dai dẳng.

Tôi nằm lì trên giường từ sáng sớm, người uể oải, họng rát và đầu thì quay cuồng. Chiếc điện thoại đặt cạnh gối rung lên vài lần, hiện tên anh. Tôi chẳng buồn nhấc máy. Có lẽ chỉ cần một giấc ngủ thật dài, mọi mệt mỏi sẽ tan biến.

Nhưng rồi tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Ban đầu là nhẹ. Sau đó là kiên trì. Tôi vùng dậy, lê bước ra mở cửa. Là anh.

Tóc anh ướt sũng. Áo sơ mi dính đầy nước mưa. Tay cầm một túi thuốc và một hộp cháo trắng. Tôi đứng lặng người.

” Anh bảo đừng đến rồi mà…

Anh không đáp. Chỉ bước vào, đặt mọi thứ lên bàn. Tiếng bật nắp hộp cháo vang lên, rất khẽ, mà trong căn phòng im lặng, nghe rõ như tiếng thở dài.

” Thuốc hạ sốt với kẽm bù đề kháng, em uống trước rồi ngủ thêm chút nữa. Còn cháo thì để nguội chút rồi ăn. Anh không pha gừng, sợ em cay.

Giọng anh nhẹ, đều, như đang đọc một bản hướng dẫn chăm sóc ai đó. Tôi nghe từng chữ, từng nhịp thở của anh, thấy cay cay nơi sống mũi.

” Anh ướt hết rồi. Về đi, em ổn.

Anh không nhúc nhích. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi, vừa dịu dàng vừa cương quyết:

” Anh biết em ổn. Nhưng mà… em cũng đang mệt. Một mình sẽ thấy cô đơn.

Tôi quay mặt đi. Chưa bao giờ thấy mình mong manh đến thế. Không phải vì cơn sốt, mà vì sự hiện diện của anh khiến tôi không thể giả vờ mạnh mẽ thêm được nữa.

Anh lấy khăn lau tóc, ngồi ở mép giường, không nói gì thêm. Tôi nằm nghiêng, nhìn bóng lưng anh qua ánh sáng mờ hắt từ đèn bàn. Trên vai áo anh còn vết loang nước mưa chưa khô. Tôi chợt nhớ, hôm nay là thứ Bảy ” ngày anh thường đi làm thêm buổi chiều. Vậy mà anh đến. Trong mưa.

Tôi khe khẽ hỏi:

” Anh không sợ bị lây à?

Anh cười, không quay lại:

” Nếu sợ, thì đã không đến.

Tôi im lặng. Có những lúc, một câu nói nhẹ như thế thôi lại khiến người ta thấy lòng mình vỡ vụn.

Sau khi uống thuốc, tôi nằm thiếp đi. Khi tỉnh dậy, thấy căn phòng ấm hơn, mùi cháo thơm hơn, và đặc biệt là… có mùi áo sơ mi quen thuộc bên cạnh.

Anh vẫn ngồi đó, tay cầm cuốn sách tôi bỏ dở từ tháng trước. Anh không đọc, chỉ lật nhẹ từng trang như thể đang đọc lại ký ức của tôi.

” Em tỉnh rồi à? Ăn cháo nha, nguội vừa rồi đấy.

Tôi ngoan ngoãn ngồi dậy. Anh đỡ lưng tôi, đưa muỗng cháo tới tận miệng. Cứ như thế, lặng lẽ, không lời yêu thương nào được thốt ra, nhưng từng động tác đều chứa đầy một điều gì đó sâu sắc hơn chữ “thương”.

Tôi hỏi nhỏ:

” Sao lúc nào anh cũng làm mấy việc này?

Anh nhìn tôi, nụ cười rất nhẹ:

” Vì em cần. Mà anh thì vẫn còn ở đây.

Tôi quay đi. Nước mắt không kiềm được, rơi lặng lẽ xuống góc áo ngủ.

Tôi từng tự hỏi, liệu tình cảm có thể đo đếm bằng số lần một người chịu đựng tính khí thất thường của mình không? Hay bằng bao nhiêu lần họ đến khi mình không yêu cầu? Hay bằng việc nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt mà chính bản thân mình cũng quên mất?

Anh không nói “anh yêu em” nhiều. Nhưng anh biết tôi thích cà rốt được cắt thành lát mỏng thay vì hạt lựu. Biết tôi chỉ ăn trứng lòng đào khi ốm, vì mềm và dễ nuốt. Biết luôn cả cái cách tôi thường kéo nhẹ gấu áo khi buồn, một hành động mà tôi chưa bao giờ ý thức.

Đến mức… khi tôi buột miệng nói:

” Em chẳng biết mình muốn gì nữa…

Anh vẫn có thể đáp lại không cần suy nghĩ:

” Em cần được ôm. Em muốn ai đó hiểu mà không cần em phải giải thích.

Và rồi anh làm điều đó.

Không lời. Không hứa hẹn.

Chỉ là một cái ôm vừa đủ ấm, đủ im lặng, đủ để tôi thôi gồng mình.

Tôi từng nghĩ yêu là những hành động mãnh liệt, là hoa hồng, là lời nói ngọt ngào, là những bất ngờ làm tim đập loạn.

Nhưng hóa ra, yêu còn là việc ai đó biết khi nào nên im lặng, khi nào nên kiên nhẫn, và khi nào cần đặt tay lên trán bạn để đo nhiệt độ, dù họ ghét mùi thuốc sát trùng và không quen đến nơi đông người.

Ngày hôm đó, anh đã không đưa tôi đi bệnh viện. Cũng chẳng gọi người khác giúp đỡ. Anh chỉ ở lại, từ chiều đến tối, lau mồ hôi, pha nước, sắp lại chăn gối. Rồi trước khi về, còn đặt trên bàn chiếc túi giấy nhỏ:

Bên trong là vài gói trà gừng mật ong, và một đôi vớ lông mềm màu kem.

Tôi đã ôm chiếc vớ ấy ngủ cả tuần sau đó. Vì không phải ai cũng nhớ rằng tôi lạnh chân mỗi khi trời mưa.

Tình cảm là vậy đấy. Không ồn ào. Không kịch tính. Nhưng thấm dần vào từng nhịp sống. Như một người sẵn lòng đi qua cơn mưa dài, mang đến cho bạn hộp cháo và vài viên thuốc nhỏ, rồi ở lại chỉ để nắm tay bạn ngủ một giấc bình yên.

Tôi không dám gọi đó là “tình yêu lớn lao”.

Chỉ biết rằng, nếu một người xuất hiện đúng lúc bạn mệt mỏi nhất, không để bạn một mình, không cần bạn mở lời cũng hiểu bạn đang cần gì… thì người ấy, ít nhất trong giây phút ấy, đã thương bạn hơn chính bạn tự thương mình.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00