“Chương 1: Cà phê sữa đá và đôi giày số 36”
Tôi gặp anh vào một buổi chiều lành lạnh đầu tháng Sáu, khi thành phố vừa tạnh cơn mưa đổ từ sáng. Mùi đất ẩm, mùi rêu ướt dưới gốc cây, mùi xe cộ và khói bụi còn vương trên không trung… hòa quyện vào một thứ cảm giác nửa cũ kỹ, nửa chênh vênh. Tôi đến quán cà phê quen nằm ở góc phố nhỏ, nơi có cửa kính lớn nhìn ra hàng me trút lá vàng và tiếng nhạc không lời rỉ rả suốt ngày như muốn níu giữ quá khứ.
Anh đã ngồi đó từ trước, nơi bàn trong góc cạnh cửa sổ. Anh không chờ tôi, nhưng tôi vẫn bước đến, ngồi xuống đối diện. Không ai lên tiếng. Tôi nhìn anh, thấy ánh đèn vàng hắt nhẹ lên gương mặt mỏi mệt. Tóc anh còn dính vài giọt nước mưa, chiếc áo sơ mi trắng xộc xệch phần cổ, tay áo xắn cao, cánh tay vướng vài nét mực nhòe từ buổi vẽ bảng kế hoạch hôm qua.
Tôi gọi một ly trà sữa. Anh gọi cà phê đen không đường.
Tôi chưa bao giờ hiểu vì sao anh uống thứ nước đắng nghét ấy. Anh từng nói, nó giúp tỉnh táo, nhưng tôi nghĩ chắc vì quen rồi ” như cái cách người ta uống nỗi buồn mỗi ngày, đến mức thấy nó không còn chát nữa.
Tôi nheo mắt nhìn ly trà sữa vừa được đặt xuống, hút một ngụm đầu tiên rồi nhăn mặt.
” Hôm nay pha dở ghê. Không có vị gì hết, vừa nhạt vừa ít đá.
Anh cười nhẹ, nghiêng người về phía tôi:
” Ừ, chắc bạn pha quên rồi. Em thích ngọt dịu mà nhiều đá, đúng không?
Tôi thoáng giật mình. Không phải vì anh nhớ, mà vì anh nhớ “rất rõ”. Cái sở thích mà chính tôi nhiều lúc cũng chẳng chắc chắn mình còn giữ nguyên hay đã thay đổi. Tôi không đáp. Lặng lẽ xoay xoay chiếc ly nhựa trong tay.
Anh đưa mắt ra đường, nơi có đám học sinh cấp ba đang hò hét dưới cơn mưa mỏng như sương. Tôi biết anh ghét ồn ào. Ghét chen chúc. Ghét cả đám đông với tiếng nói cười hỗn tạp. Nhưng anh vẫn hay đi cùng tôi đến những buổi hội chợ, các buổi hòa nhạc mà tôi đắm mê. Đứng bên cạnh, im lặng, chịu đựng.
Không một lần phàn nàn.
Có lần tôi giận dữ bỏ về giữa một buổi họp mặt bạn bè. Lý do? Một người con gái ” bạn cũ của anh ” vô tình kéo tay anh lại để chụp ảnh. Tôi không nói một lời. Mặt nặng như đá, bỏ về giữa chừng. Anh đuổi theo, không hỏi tại sao, chỉ mở cốp xe, lấy chiếc áo khoác khoác lên vai tôi.
” Em lạnh rồi đó.
Tôi vùng vằng:
” Em không sao! Anh quan tâm người khác đi.
Anh im lặng. Không dỗ dành, cũng không nổi nóng. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt không oán trách, chỉ có một điều gì đó rất nhẹ và rất buồn.
Kể từ hôm đó, tôi không còn thấy cô bạn kia xuất hiện lần nào nữa. Thậm chí những tin nhắn từ người khác giới cũng thưa dần. Tôi chẳng hỏi. Cũng chẳng nhắc. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, tim tôi cứ khẽ nhói ” không phải vì hối hận, mà vì nhận ra: có những người sẵn sàng lùi lại một bước dài chỉ để người mình thương thấy an lòng.
Lúc quen nhau, tôi không phải là một cô gái dịu dàng. Tôi ngang. Tôi bướng. Tôi hay gắt gỏng, nhất là những hôm tâm trạng chẳng tốt mà còn phải nghe ai đó góp ý. Nhưng anh chưa từng phàn nàn. Những ngày tôi cáu vô cớ, nổi nóng vô lý, anh không tranh luận. Chỉ lặng im. Thậm chí còn rót nước để sẵn trên bàn. Có lần tôi cáu:
” Sao anh không nói gì? Em vô lý vậy, anh chịu được à?
Anh nhìn tôi. Nhẹ như cơn gió sớm:
” Em là em. Anh thương em, chứ đâu phải thương một phiên bản tốt đẹp nào đó của em.
Tôi nghẹn lời.
Thói quen của anh là uống cà phê đen không đường. Nhưng mỗi khi đi cùng tôi, anh đều nhớ gọi thêm một ly trà sữa. Không phải cho anh, mà cho tôi. Dù tôi nói:
” Em không thèm đâu.
Thế mà ly nào cũng hết. Và tôi vẫn là người uống hết. Anh chỉ ngồi nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tôi cảm thấy mình đang được cưng chiều như một đứa trẻ.
Tôi từng hỏi:
” Anh nhớ những thứ đó để làm gì? Em cũng chẳng phải ai quá quan trọng.
Anh khẽ bật cười:
” Anh nhớ vì anh muốn. Chứ không phải vì phải cố để nhớ.
Chúng tôi từng đi ăn bún đậu mắm tôm ” món tôi mê mệt. Anh thì… không. Ngay từ lần đầu, anh đã nhăn mặt vì mùi. Nhưng lần nào tôi rủ, anh cũng gật đầu. Chỉ nhắc khẽ:
” Nhớ đừng để nước mắm văng vào áo trắng của anh là được.
Tôi biết anh sợ mùi ấy bám vào người, thế mà vẫn đi, vẫn ngồi cạnh tôi, vẫn cười gượng chịu đựng. Và khi tôi hỏi:
” Anh ghét mà sao vẫn đi ăn với em?
Anh trả lời, không chút do dự:
” Vì em thích. Vậy thôi.
Chỉ vậy thôi. Đủ để khiến tôi bối rối cả chiều.
Tôi nhìn xuống chân mình. Hôm nay đi đôi giày mới, size 36. Hôm sinh nhật tôi, anh mua đúng kích, đúng màu tôi nhắn miệng một lần duy nhất lúc đi ngang trung tâm thương mại. Tôi còn đùa:
” Nhớ mấy cái vớ vẩn vậy làm gì, nhớ số tài khoản em còn tốt hơn.
Vậy mà giày vừa khít, màu đúng gu. Trong hộp còn có mảnh giấy nhỏ:
“Đi đứng cho cẩn thận. Mắt cá chân bên phải yếu hơn bên trái, đừng mang cao gót nhiều quá nhé.”
Tôi run tay.
Không hiểu sao, những điều nhỏ nhặt ấy lại có sức công phá đến vậy. Nó không khiến tim tôi đập nhanh, không làm tôi muốn hét toáng lên như trong truyện ngôn tình, mà chỉ khiến tôi muốn ngồi yên thật lâu, không làm gì cả, chỉ để lặng lẽ cảm nhận được rằng: mình đang được thương.
Quán cà phê bắt đầu đông hơn. Tiếng người xôn xao, tiếng muỗng va chạm, tiếng nhân viên gọi đồ. Anh nhìn đồng hồ, rồi nhìn tôi:
” Tối nay em rảnh không? Hay anh ghé nhà sửa lại kệ sách giúp em nhé. Hôm trước em nói nó lung lay.
Tôi ngạc nhiên:
” Em nói bao giờ?
Anh gãi đầu:
” Em vừa than tuần trước mà, lúc đang gọi điện cho nhỏ bạn, kêu đụng nhẹ vào kệ mà suýt rơi sách. Em tưởng anh không nghe, chứ thật ra anh đang ngồi bên cạnh đó.
Tôi cười. Không đáp.
Có lẽ, cái cách một người thể hiện tình cảm không phải là qua lời nói “anh yêu em” hay những món quà lớn lao. Mà là lắng nghe ” kể cả những câu nói vu vơ, và để chúng trong lòng.
Tôi đưa mắt nhìn ra đường. Trời đã dứt hẳn mưa, nắng đang hé nhẹ sau những tán cây. Một buổi chiều nữa đang trôi, cùng với câu chuyện đời thường không đầu không cuối của hai con người chẳng giỏi biểu đạt cảm xúc.
Tôi quay sang nhìn anh.
Anh vẫn ngồi đó, tay xoay nhẹ ly cà phê đen đã nguội, ánh mắt trầm tĩnh và nhẹ như mây trời sau mưa. Không vội, không thúc giục, không yêu cầu tôi phải nói điều gì.
Tôi chợt nghĩ, nếu có ai đó thương mình thật lòng, chắc là sẽ giống như vậy: hiện diện, lặng lẽ, và luôn nhớ ” ngay cả những điều nhỏ nhất về mình.