Chương 7: Bóng tối bủa vây
Sáng hôm sau, cả làng chấn động bởi tin tức Hiền biến mất không dấu vết. Gia đình cô hốt hoảng tìm kiếm, nhưng không ai biết cô đã đi đâu. Những người trong làng chỉ thấy cô ra khỏi nhà vào đêm hôm trước, rồi từ đó không còn tung tích. Tin tức lan nhanh, sự hoảng loạn bao trùm lên tất cả, nhưng đặc biệt là đám học sinh cá biệt đã từng bắt nạt Linh. Đám trẻ bắt đầu xôn xao lo sợ, vì trước đó Hiền đã kể với chúng rằng cô nhận được một tin nhắn lạ, hứa hẹn một điều gì đó đáng sợ.
Dù trong lòng có nỗi sợ mơ hồ, nhưng không ai trong nhóm dám nói ra. Bề ngoài, họ cố tỏ ra rằng mình không liên quan đến sự việc, cố lảng tránh ánh mắt của mọi người trong làng. Nhưng trong sâu thẳm, cả nhóm đều cảm thấy rằng Linh không phải một cô gái bình thường.
Với những người dân làng khác, Linh vẫn giữ vững vỏ bọc ngây thơ của mình. Khi được hỏi về Hiền, cô chỉ lắc đầu, tỏ vẻ lo lắng như bao người khác. Linh còn tình nguyện tham gia vào nhóm tìm kiếm, đôi mắt long lanh như sẵn sàng rơi nước mắt mỗi khi nhắc đến Hiền. Nhưng đằng sau vẻ mặt ấy, Linh lại cảm nhận được một niềm vui bệnh hoạn, một thứ thỏa mãn ngọt ngào đang trỗi dậy trong lòng cô.
Không lâu sau đó, một học sinh khác trong nhóm cá biệt cũng biến mất. Lan, cô gái gan lì và hung hãn nhất trong nhóm, đã biến mất một cách bí ẩn sau một buổi tối đi học thêm. Cảnh sát địa phương cố gắng điều tra, nhưng tất cả những gì họ tìm thấy chỉ là chiếc xe đạp của cô bị bỏ lại ven đường. Không có dấu vết nào khác, không có dấu hiệu của một cuộc xô xát. Cả làng lại chìm trong nỗi lo lắng.
Nhưng với Linh, mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Cô biết mình đang kiểm soát được mọi thứ. Linh không cảm thấy bất kỳ sự sợ hãi hay mặc cảm tội lỗi nào về những gì đã xảy ra với Hiền và Lan. Đối với cô, đó chỉ là sự trả thù ngọt ngào, là cách cô lấy lại quyền kiểm soát từ những kẻ từng cố gắng hạ bệ mình.
Một đêm nọ, trời tối đen như mực, mưa bắt đầu rơi từng hạt nặng nề lên mái nhà. Những cơn gió lạnh thổi ào ào, tạo nên âm thanh rùng rợn bên ngoài cửa sổ. Linh ngồi bên giường, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi. Bỗng nhiên, điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn từ số lạ hiện lên trên màn hình.
“Mày nghĩ mày sẽ thoát sao?”
Linh cảm thấy một chút giật mình, nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Cô nhíu mày, đôi mắt dần tối lại. Ai có thể nhắn tin cho cô vào giờ này? Những kẻ cô đã xử lý, không ai còn đủ khả năng quay lại. Nhưng điều này không thể ngăn cô.
Cô nhắn lại:
“Mày là ai?”
Không có câu trả lời ngay lập tức, chỉ có màn hình điện thoại tối đen. Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cô nhanh chóng đẩy cảm giác ấy ra khỏi tâm trí. Cô đã quen với việc kiểm soát tình hình, quen với việc dẫn dắt mọi thứ theo ý muốn của mình. Chẳng có gì có thể đe dọa cô nữa.
Linh quyết định bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đóng cửa sổ. Nhưng ngay khi cô vừa xoay người lại, điện thoại lại rung lên một lần nữa. Một tin nhắn khác hiện lên.
“Tao luôn biết mày là ai, và giờ mày sẽ phải trả giá.”
Linh khựng lại, cảm giác bất an bủa vây. Cô cố gắng không để nỗi sợ xâm chiếm, nhưng lần này, sự căng thẳng bắt đầu lấn át cô. Linh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi một điều gì đó.
Nhưng chẳng có gì xảy ra. Điện thoại lại tắt ngấm, không còn rung lên nữa. Linh thở dài, tự trấn an bản thân rằng đó chỉ là một trò đùa. Có lẽ ai đó trong làng đã biết điều gì đó, hoặc ai đó đã nghi ngờ cô.
Nhưng Linh biết một điều: không ai có thể chạm vào cô được. Cô là kẻ điều khiển trò chơi này, và tất cả những gì cô phải làm là tiếp tục tiến tới.