Chương 6: Những tiếng gọi trong đêm
Kể từ khi về sống cùng bà nội, cuộc sống của Linh dường như lặng lẽ trôi qua giữa sự bình yên của làng quê. Những buổi sáng sương sớm mờ ảo, những tiếng cười nói vang vọng từ những người hàng xóm thân thiện, và không khí trong lành của núi rừng như bao trùm lấy cô. Với người dân nơi đây, Linh là một cô gái hoàn hảo: xinh đẹp, ngoan ngoãn, biết lễ phép. Nhưng ẩn sau nụ cười dịu dàng ấy, không ai biết rằng cô đang che giấu một phần tối tăm của mình.
Những học sinh cá biệt từng tìm cách bắt nạt Linh, nhưng một vài ngày sau khi Linh chuyển đến, cả nhóm bắt đầu nhận ra rằng mọi việc không còn như trước nữa. Linh không bao giờ sợ hãi, cô ta thậm chí còn thách thức, đáp trả bằng những nụ cười lạnh lẽo làm tê liệt tâm trí những kẻ đối đầu. Cả bọn bắt đầu mất đi cảm giác kiểm soát, sự tự tin của những kẻ bắt nạt dần tan biến.
Vào một đêm tối, khi ánh trăng mờ nhạt le lói sau những đám mây dày, Hiền, một trong những cô gái trong nhóm cá biệt, đang ngồi một mình trong phòng. Ánh đèn từ chiếc đèn ngủ hắt lên tạo ra những bóng hình ma quái trên tường, gió bên ngoài thổi vi vu như những tiếng thì thầm rợn người. Hiền cố gắng tập trung vào màn hình điện thoại, nhưng trong lòng cô không thể tĩnh tâm. Có điều gì đó khiến cô không ngừng nghĩ về Linh, những ánh mắt kỳ lạ của cô gái ấy và nụ cười mỉa mai khi bị nhóm của cô bắt nạt.
Bất chợt, một tiếng động nhẹ vang lên từ ngoài cửa sổ. Hiền giật mình, quay đầu lại nhìn. Cô bước tới bên cửa sổ, vén tấm rèm lên, nhưng không có gì ngoài bóng tối dày đặc của đêm. Gió vẫn thổi, và những cành cây khô ngoài vườn đung đưa theo nhịp điệu của thiên nhiên. Nhưng rồi, từ xa xa, Hiền nghe thấy những tiếng gọi.
“Hiền…”
Tiếng gọi mơ hồ, yếu ớt như tiếng gió thoảng qua tai. Cô cau mày, cố gắng nghe kỹ hơn.
“Hiền…”
Lần này, tiếng gọi rõ ràng hơn, như thể có ai đó đứng ngay bên ngoài cửa sổ, khẽ gọi tên cô. Hiền cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô thở mạnh, bước lùi lại và đóng sập tấm rèm lại. Trái tim cô đập loạn nhịp.
“Chắc mình tưởng tượng thôi,” Hiền tự nhủ, cố trấn tĩnh.
Nhưng ngay lúc ấy, điện thoại của cô rung lên, một tin nhắn vừa được gửi đến. Hiền liếc nhìn màn hình, cảm thấy bàn tay mình lạnh toát khi thấy một tin nhắn không rõ số hiện lên.
“Ra ngoài, tao có cái này cho mày.”
Hiền mở to mắt nhìn tin nhắn, rồi liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn 11 giờ đêm. Ai có thể nhắn tin cho cô vào giờ này? Linh cảm bất an len lỏi trong đầu cô, nhưng tò mò vượt lên trên nỗi sợ hãi. Cô bước ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang trong im lặng, cố gắng không làm kinh động bố mẹ đang ngủ trong phòng bên cạnh.
Bước ra ngoài sân, Hiền cảm thấy cái lạnh buốt thấu xương của đêm khuya bao trùm lên cơ thể. Gió thổi mạnh, làm rối tung tóc cô. Mọi thứ xung quanh cô im lặng đến lạ thường, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng gió và nhịp đập thình thịch trong lồng ngực.
“Có ai ở đây không?” Hiền khẽ gọi, giọng cô run rẩy.
Không có câu trả lời. Chỉ có bóng tối dày đặc đáp lại.
Bất chợt, Hiền cảm thấy một hơi thở lạnh buốt phía sau lưng mình. Cô quay ngoắt lại, nhưng không có ai. Lúc này, sự lo sợ bắt đầu ngự trị trong tâm trí cô. Linh cảm có điều gì đó không ổn, Hiền quay lưng định chạy vào nhà, nhưng một giọng nói vang lên khiến cô đứng sững lại.
“Hiền… tao ở đây…”
Hiền cảm thấy như chân mình bị đóng băng tại chỗ. Giọng nói ấy vang lên gần như ngay sát tai cô. Nó dịu dàng, nhưng lại mang theo cảm giác rợn người. Cô từ từ quay đầu lại.
Trước mặt cô, trong ánh sáng lờ mờ của đêm tối, là Linh. Cô đứng đó, nụ cười trên môi giống như những ngày đầu mới gặp nhau – dịu dàng, đáng yêu, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ kỳ lạ, như thể Linh đang nắm giữ một bí mật đen tối mà Hiền không bao giờ muốn biết.
“Mày… mày làm gì ở đây?” Hiền lắp bắp, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng.
Linh không trả lời, chỉ bước đến gần hơn, ánh mắt của cô làm Hiền không thể rời mắt. Cảm giác như cả thế giới xung quanh đang dần tan biến, chỉ còn lại Hiền và Linh đứng giữa một khoảng không vô định.
“Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ,” Linh nói nhẹ nhàng, giọng nói của cô giống như tiếng chuông gió ngân lên trong màn đêm. “Chỉ có tao và mày thôi.”
Hiền muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể cô cứng đờ, không thể cử động. Cô chỉ biết nhìn Linh tiến lại gần hơn, từng bước, từng bước một.
Khi Linh đứng ngay trước mặt Hiền, cô đưa tay lên vuốt nhẹ má Hiền, động tác giống như một cử chỉ an ủi. Nhưng ngay lập tức, bàn tay ấy siết chặt lấy cằm Hiền, khiến cô đau đớn hét lên.
“Mày đã từng nghĩ rằng mày sẽ thoát khỏi tao sao, Hiền?” Linh thì thầm vào tai cô. “Không. Tất cả những kẻ như mày, chúng mày sẽ phải trả giá.”
Hiền cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực của cô không đủ để đẩy Linh ra. Cô cảm thấy tay mình dần lạnh cóng, hơi thở trở nên gấp gáp và nhịp tim ngày càng loạn nhịp.
Và rồi, trong ánh sáng lờ mờ của đêm tối, Linh cười một cách đáng sợ.
Câu chuyện của Linh chưa dừng lại ở đó. Những kẻ bắt nạt khác vẫn chưa biết rằng họ sắp đối mặt với điều kinh hoàng hơn bao giờ hết.