Chương 12
“Chúng tôi không đến đây để cứu chúng,” Mai kiên quyết đáp. “Chúng tôi đến để giúp họ được giải thoát khỏi nỗi đau và oán hận này!”
“Giải thoát?” hắn cười nhạt. “Thật ngu ngốc! Các ngươi không biết mình đang đối diện với ai. Đây là nơi trú ngụ của những linh hồn đầy oán hận, và ngươi sẽ không bao giờ thoát ra khỏi nơi này!”
Những linh hồn xung quanh họ bắt đầu bùng lên trong cơn thịnh nộ. Ánh sáng từ vòng tròn trở nên mờ nhạt, và không khí ngột ngạt, tràn ngập sự tức giận. Những hình ảnh tàn bạo của các nghi lễ hiến tế hiện lên trong tâm trí Mai và Xuân, những tiếng thét đau đớn hòa quyện với sự đau khổ không thể diễn tả.
“Đừng nghe hắn!” một linh hồn nữ kêu lên. “Chúng ta cần các người!”
Cảm giác hốt hoảng bỗng dâng trào trong lòng Mai. Cô không thể để bản thân bị khuất phục bởi những thế lực u ám này. “Chúng tôi sẽ không từ bỏ!” cô hô to, cố gắng vững vàng trước sức mạnh đang đe dọa họ. “Chúng tôi sẽ giúp các bạn!”
Cùng lúc đó, Xuân, với một quyết tâm mới, nắm chặt tay Mai. “Hãy tập trung vào những điều tốt đẹp, những kỷ niệm mà các bạn từng có. Đó là cách duy nhất để giúp các bạn thoát khỏi sự giam cầm này!”
Mai gật đầu, lòng tràn đầy sức mạnh. Họ tiếp tục đọc những câu thần chú, cảm nhận sức mạnh từ những linh hồn xung quanh. Những hình ảnh đẹp đẽ về cuộc sống trước khi cái chết tìm đến bắt đầu xuất hiện trong tâm trí họ, và dần dần, không khí xung quanh họ bắt đầu thay đổi.
Những bóng ma quay về với sự thanh thản, và ánh sáng từ vòng tròn trở nên mạnh mẽ hơn. Họ cảm nhận được sự kết nối, như thể có một luồng ánh sáng đang dẫn lối cho những linh hồn thoát khỏi nỗi đau.
“Giải thoát…,” một giọng nói vang lên, lần này không còn là nỗi thống khổ mà là niềm hy vọng.
Mai và Xuân tiếp tục đọc thần chú, lòng họ tràn đầy hy vọng. Thế lực bóng tối bắt đầu lung lay, và hình dáng cao lớn kia dần tan biến trong ánh sáng.
“Chúng ta có thể làm được!” Mai hét lên, tiếng nói của cô vang vọng trong không gian. “Hãy cùng nhau tìm kiếm sự tự do!”
Khi những linh hồn bắt đầu tỏa sáng, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, tiếng thì thầm dần trở thành những tiếng cười vui vẻ. Một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên, và những bóng ma cuối cùng đã thoát khỏi sự giam cầm.
“Cảm ơn các ngươi!” những giọng nói vang lên trong ánh sáng. “Chúng ta sẽ mãi mãi ghi nhớ.”
Cuối cùng, bóng tối rút lui, và Mai cùng Xuân đứng giữa ngọn đồi, lòng đầy nhẹ nhõm. Họ biết rằng cuộc chiến với quá khứ chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng họ đã giúp những linh hồn thoát khỏi nỗi đau. Bây giờ, ánh sáng và hy vọng đã chiếu sáng con đường phía trước, và họ sẽ tiếp tục tìm kiếm sự thật và sự công lý cho những nạn nhân trong quá khứ.
Bầu trời chiều nhạt nhòa như phản chiếu tâm trạng của Mai và Xuân. Họ đứng trên đỉnh đồi, nơi ánh sáng đã đánh bạt những bóng ma đen tối, nhưng lòng họ vẫn nặng trĩu với những điều chưa nói hết. Dù đã giúp những linh hồn tìm thấy sự bình yên, nhưng những dấu hiệu từ quá khứ vẫn đeo bám họ, như một cái bóng không bao giờ rời xa.
“Chúng ta đã làm điều đúng đắn, đúng không?” Xuân hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo những đám mây lững lờ. “Nhưng có điều gì đó khiến em cảm thấy chưa kết thúc.”
Mai gật đầu, lòng đầy trăn trở. “Em cũng cảm thấy như vậy. Dù đã giúp những linh hồn, nhưng có một điều gì đó vẫn còn lẩn khuất. Hình như có nhiều điều mà chúng ta chưa biết.”
Khi họ quay trở về nhà, không khí nặng nề bao trùm. Căn nhà cũ kĩ giờ đây trở thành nơi chứa đựng những kỷ niệm đau thương của những linh hồn xưa. Những cuốn sách khảo cổ chất đầy trên bàn, những ghi chép về nền văn minh nhà Thương vẫn nằm im lìm chờ đợi được mở ra.
“Hãy xem qua những tài liệu này,” Mai đề nghị. Cô mở một quyển sách cũ, nơi những bức tranh mô tả các nghi lễ của nhà Thương. Những hình ảnh đau thương lại một lần nữa hiện lên, và cả hai cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy không có điểm dừng.
“Có một ghi chú ở đây,” Xuân chỉ tay vào một trang giấy. “Nó đề cập đến một nghi lễ gọi là ‘Tế Nguyên’. Đó là một nghi lễ mà các chiến binh thực hiện sau mỗi trận chiến, nơi họ hiến tế những người dân tộc khác để cầu mong cho chiến thắng và sự thịnh vượng.”
“Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu thêm về lễ hội này,” Mai nói, giọng nói cô tràn đầy sự quyết tâm. “Có thể sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về lý do tại sao những linh hồn đó lại phải chịu đựng như vậy.”
Cả hai quyết định tìm kiếm thông tin từ những người cao tuổi trong làng, những người từng nghe những câu chuyện về lịch sử địa phương. Họ biết rằng những ký ức vẫn còn trong tâm trí những người lớn tuổi, và có thể sẽ dẫn họ đến những sự thật chưa được khám phá.