Chương 10
Mai cảm thấy một cơn lạnh lẽo thấu xương, nhưng lòng cô tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng họ đã tiến gần đến một bí mật kinh hoàng, và có thể sự thật sẽ là chìa khóa để giải thoát cho những linh hồn đang bị giam cầm.
Cuộc hành trình của họ mới chỉ bắt đầu, và những điều khủng khiếp nhất vẫn còn ở phía trước.
Mai và Xuân đứng trong phòng trưng bày hiện vật, không gian bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề, như thể thời gian đã ngừng trôi. Tiếng thì thầm từ những linh hồn xung quanh khiến họ cảm thấy như bị mắc kẹt giữa hai thế giới. Những hình ảnh mờ ảo dần trở nên rõ nét hơn, vẽ lên một bức tranh đầy bi kịch và đau thương.
“Chúng ta cần làm gì để giải thoát cho họ?” Xuân thì thầm, ánh mắt đầy lo âu khi nhìn vào những chiếc bình đồng, nơi chứa đựng những bí mật khủng khiếp của quá khứ.
“Có lẽ chúng ta cần tìm hiểu thêm về những linh hồn này, về cái chết của họ,” Mai nói, giọng cô run rẩy nhưng kiên định. “Chỉ khi nào chúng ta hiểu rõ điều đã xảy ra, chúng ta mới có thể giúp họ.”
Mai nhớ lại cuốn sách cổ mà họ đã tìm thấy trong thư viện. Nó có thể chứa đựng những thông tin quý giá về những nghi lễ hiến tế của nhà Thương. Họ quyết định quay lại thư viện để tìm kiếm thêm tài liệu.
Khi bước ra khỏi phòng trưng bày, bầu không khí vẫn nặng nề. Những tiếng thì thầm vẫn tiếp tục văng vẳng bên tai họ, như những lời cầu khẩn từ những linh hồn đang đau khổ. Mỗi bước đi của họ đều như mang theo nỗi sợ hãi và áp lực từ những quá khứ tăm tối.
Khi trở về thư viện, cả hai tìm kiếm thêm những tài liệu liên quan đến nghi lễ hiến tế và những phong tục của nhà Thương. Những trang giấy cũ kỹ, ố vàng, chứa đựng những thông tin bí ẩn và kinh hoàng về các nghi lễ và phong tục tôn giáo của thời kỳ đó.
“Đây rồi!” Xuân kêu lên, chỉ vào một trang trong cuốn sách. “Có một đoạn nói về việc hiến tế cho các vị thần sau khi thắng trận. Họ sẽ chặt đầu kẻ thù và nấu chín họ, sau đó dâng lên các vị thần để cầu nguyện cho sự thịnh vượng.”
Mai cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. “Vậy có thể những linh hồn này đã không chết một cách tự nhiên,” cô thì thầm. “Họ đã trở thành nạn nhân của một nghi lễ tàn bạo.”
Cả hai cùng nhau nghiên cứu những trang sách, và từng dòng chữ dường như hiện lên như một lời nhắc nhở về những gì đã xảy ra. Họ tìm thấy tên của cô gái 15 tuổi trong chiếc bình đồng, tên cô là Lạc Linh, con gái của một thủ lĩnh bộ tộc bại trận.
“Lạc Linh…,” Mai lẩm bẩm, cảm giác như cô đang kết nối với linh hồn của cô gái. “Có lẽ chúng ta cần phải thực hiện một nghi lễ để tìm kiếm sự tha thứ và để họ được giải thoát.”
Xuân gật đầu, nhưng vẻ mặt cô vẫn lo lắng. “Nhưng chúng ta không biết phải làm gì. Có thể nghi lễ này sẽ mang lại nguy hiểm cho chúng ta.”
Mai nhìn sâu vào mắt Xuân, “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu không làm gì, họ sẽ không bao giờ được yên nghỉ. Hơn nữa, nếu chúng ta không tìm cách giúp họ, có thể chính chúng ta sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.”
Cảm giác sợ hãi, nhưng đồng thời cũng tràn đầy quyết tâm, thúc đẩy họ tiếp tục tìm hiểu về Lạc Linh và các nghi lễ liên quan đến cô. Họ tìm thấy nhiều ghi chép khác nhau, từ những trang sách đến các tài liệu khảo cổ, nhưng một điều nổi bật là một địa điểm bí ẩn một nơi được cho là nơi diễn ra những nghi lễ hiến tế của nhà Thương, nằm sâu trong rừng.
“Đó có thể là nơi chúng ta cần đến,” Xuân đề nghị, “Chúng ta có thể tìm thấy manh mối về cách thực hiện nghi lễ giúp giải thoát cho những linh hồn này.”
Mai gật đầu. “Đúng, nhưng chúng ta phải chuẩn bị tốt. Có thể sẽ có những thử thách và nguy hiểm đang chờ đợi chúng ta.”
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, cả hai lên đường. Họ di chuyển qua những con đường mòn hẹp trong rừng, nơi ánh sáng chỉ le lói qua những tán cây dày đặc. Cảm giác sợ hãi dần dâng lên, nhưng họ vẫn bước tiếp. Những tiếng thì thầm vẫn văng vẳng bên tai, như nhắc nhở họ về mục tiêu của mình.
Cuối cùng, họ đến được một khu vực rộng rãi hơn, nơi có một ngọn đồi nhỏ. Những tảng đá lớn tạo thành một hình tròn, như thể là một nơi thiêng liêng dành cho các nghi lễ cổ xưa. Không khí xung quanh ngột ngạt, và những tiếng thì thầm lại vang lên, nhưng lần này âm thanh trở nên rõ ràng hơn.
“Giải thoát… trả thù…,” những giọng nói vang lên, hòa quyện với tiếng gió.
Mai và Xuân nhìn nhau, lòng họ tràn đầy sự hồi hộp. Họ bắt đầu sắp xếp các vật phẩm cần thiết cho nghi lễ. Giữa những tảng đá, họ tạo ra một vòng tròn, và bên trong đặt những vật phẩm mà họ đã thu thập được.
“Chúng ta phải cầu nguyện cho Lạc Linh và những linh hồn khác được giải thoát khỏi sự giam cầm,” Mai nói, đôi tay cô run rẩy nhưng kiên định.