Chương 5: Địa Ngục Đao Nhọn
Sau khi được Phán Quan cho phép tiếp tục hành trình, Lâm lại bị Dạ Xoa kéo đi. Cảm giác như anh đang rơi vào một vòng xoáy bất tận, nơi nỗi sợ hãi và đau đớn luôn chờ đợi phía trước. Mỗi tầng địa ngục lại là một cơn ác mộng mới, và Lâm biết rằng những gì anh vừa trải qua chỉ là khởi đầu.
Con đường dẫn Lâm đến một khu vực khác Tầng Địa Ngục Đao Nhọn. Ngay khi bước vào, không gian xung quanh biến đổi. Mặt đất dưới chân trở nên cứng và sắc bén, đầy những mảnh dao nhỏ nằm rải rác khắp nơi, như thể ai đó đã ném chúng xuống với mục đích gây đau đớn cho bất cứ linh hồn nào lạc vào đây.
Tiếng kim loại va chạm vang lên liên tục. Lâm giật mình quay đầu, và anh thấy các linh hồn khác đang bị trói chặt, treo lơ lửng trên những cột sắt cao. Dưới chân họ là một rừng đao nhọn, tua tủa như răng quái vật. Mỗi khi họ di chuyển, dù chỉ là cử động nhỏ nhất, dây trói lại thả xuống một chút, khiến họ chạm phải những lưỡi dao dưới chân. Tiếng la hét kinh hoàng không dứt vang lên từ mọi hướng.
Dạ Xoa không nói một lời, chỉ im lặng ra hiệu cho Lâm tiến về phía trước. Cả cơ thể Lâm như đóng băng, nhưng anh biết mình không có lựa chọn. Cảm giác sợ hãi và nỗi đau từ những hình ảnh xung quanh khiến anh lảo đảo bước tiếp.
Bỗng, Lâm bị kéo giật lại. Một tiếng cười lạnh vang lên từ phía sau, khiến anh rùng mình. Đó là một tên Dạ Xoa khác, thân hình to lớn, khuôn mặt dữ tợn với đôi mắt đỏ ngầu. Hắn nhìn Lâm với ánh mắt khinh bỉ, tay cầm một sợi xích đen dài và nặng.
“Ngươi tưởng rằng có thể dễ dàng vượt qua nơi này sao?” tên Dạ Xoa gằn giọng, ánh mắt đầy mỉa mai. “Địa ngục này không đơn giản như vậy. Ngươi sẽ phải nếm trải nỗi đau từ mỗi chiếc dao, mỗi lưỡi kiếm cho đến khi không còn gì sót lại.”
Hắn không cho Lâm thời gian phản ứng. Một cú giật mạnh từ sợi xích khiến anh ngã nhào xuống đất. Những mảnh đao dưới chân như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cơ thể anh, rạch qua da thịt. Cơn đau xé toạc tâm trí anh, nhưng chưa kịp thở dốc, Lâm đã bị kéo dậy và ném lên một chiếc cột sắt cao.
Cả cơ thể Lâm bị buộc chặt vào chiếc cột. Những dây thừng gai quấn quanh tay chân anh, mỗi cử động dù là nhỏ nhất đều gây ra đau đớn tột cùng. Dưới chân anh, rừng đao sắc nhọn như đang chờ đợi anh rơi xuống. Cảm giác nghẹt thở bao trùm, và Lâm biết rằng mình sẽ phải chịu đựng cực hình này mà không thể làm gì.
Tên Dạ Xoa cười lớn, đôi mắt hắn lấp lánh sự khoái trá khi nhìn thấy nỗi thống khổ của anh. “Đây mới chỉ là phần thưởng nhỏ dành cho kẻ tội đồ như ngươi. Cứ từ từ mà tận hưởng.”
Lâm nhắm chặt mắt, cố gắng không để bản thân hoảng loạn. Nhưng cơn đau từ dây thừng gai và sự chờ đợi của những lưỡi đao dưới chân khiến tim anh đập loạn nhịp. Mỗi lần anh cố nhấc chân để giữ thăng bằng, chiếc cột lại nghiêng xuống một chút, đẩy anh gần hơn với những lưỡi dao chết người.
Thời gian như ngưng đọng. Lâm không biết đã qua bao lâu, chỉ biết rằng sự tra tấn này dường như không bao giờ kết thúc. Cơn đau thấm vào từng tế bào, nhưng điều đáng sợ hơn cả là nỗi tuyệt vọng đang dần xâm chiếm tâm trí anh. Anh tự hỏi liệu mình có còn đủ sức để vượt qua những tầng địa ngục còn lại, hay cuối cùng sẽ gục ngã trước sự tàn ác vô tận này.
Trong khoảnh khắc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu anh. “Ngươi phải tìm cách chứng minh mình vô tội. Đây không phải nơi ngươi thuộc về. Đừng để nỗi đau khiến ngươi quên đi lý do tại sao ngươi ở đây.”
Lâm mở mắt, cảm nhận được một tia hy vọng le lói trong đêm tối. Đúng vậy, anh không thể bỏ cuộc. Nếu anh gục ngã ở đây, tất cả mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa. Anh phải tiếp tục, phải tìm ra sự thật và chứng minh rằng mình đã bị phán xét oan.
Với quyết tâm mới, Lâm cố gắng giữ bình tĩnh. Anh biết rằng mình không thể thoát ra khỏi chiếc cột này một cách dễ dàng, nhưng ít nhất, anh có thể chịu đựng nỗi đau thêm một chút nữa. Cơn đau có thể khiến cơ thể anh gục ngã, nhưng nó không thể đánh bại ý chí của anh.
Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào hơi thở của mình. Cơn đau từ những dây thừng gai dường như dịu đi một chút, hoặc có lẽ là tâm trí anh đã học cách chịu đựng nó. Anh không biết mình sẽ phải ở lại đây bao lâu, nhưng ít nhất, anh đã không còn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng khi anh nghĩ rằng mình đã quen với nỗi đau, bỗng nhiên chiếc cột rung lên dữ dội. Lâm nhìn xuống và nhận ra rằng tên Dạ Xoa đang dùng một cây gậy sắt dài để đập vào cột. Mỗi cú đập khiến anh lảo đảo, cột càng nghiêng và đưa anh gần hơn đến rừng đao phía dưới.
Tên Dạ Xoa cười lớn, đôi mắt hắn rực lửa khi thấy Lâm hoảng sợ. “Ngươi tưởng rằng có thể chống lại địa ngục sao? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, kẻ tội đồ!”
Chiếc cột tiếp tục nghiêng, và Lâm biết rằng mình không thể giữ thăng bằng được nữa.