Chương 4: Đối Mặt Phán Quan
Sau khi thoát khỏi tầng địa ngục bùn đen, Lâm bị kéo đến một không gian hoàn toàn khác. Cảm giác cơ thể anh nặng nề như đang bị hút cạn sức lực, nhưng tâm trí lại sáng rõ hơn. Dạ Xoa không nói gì, chỉ im lặng kéo anh qua một hành lang dài, những bức tường xung quanh được trang trí bởi hình ảnh các linh hồn chịu cực hình, khắc sâu vào đá. Những tiếng rên rỉ vang vọng, nhưng Lâm đã dần chai sạn với nỗi sợ hãi.
Cuối hành lang, một cánh cửa lớn hiện ra, khác biệt hoàn toàn so với những cánh cửa anh từng thấy trước đó. Nó không phải làm từ kim loại rỉ sét hay đá lạnh lẽo, mà được khảm vàng, khắc lên những dòng chữ cổ đầy quyền uy. Dạ Xoa dừng lại trước cánh cửa, quay sang Lâm với đôi mắt lạnh lẽo:
“Đây là nơi ngươi sẽ đối mặt với Phán Quan. Hãy chuẩn bị tinh thần. Mọi sự phản kháng đều vô ích.”
Lâm đứng im, cảm nhận cơ thể mình run lên không kiểm soát. Anh biết đây chính là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc hành trình. Phán Quan sẽ là người quyết định số phận của anh nhưng Lâm cũng hiểu rõ rằng phán quyết trước đây đã hoàn toàn sai lầm. Anh cần tìm ra cách chứng minh sự oan ức của mình.
Cánh cửa mở ra với âm thanh chậm rãi, nặng nề. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, tối tăm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc hai bên. Ở trung tâm căn phòng là một chiếc bàn dài, nơi ngồi chính giữa là một người đàn ông cao lớn, mặc trang phục đen thẫm với một chiếc mũ quyền uy. Khuôn mặt ông ta khuất sau bóng tối, nhưng đôi mắt sắc lạnh lấp lánh như muốn xuyên thấu tâm trí của bất kỳ ai.
Lâm bước vào, chân run lên vì lo lắng. Dạ Xoa đứng lùi lại phía sau, để anh một mình đối diện với Phán Quan. Không gian im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc của Lâm vang lên. Mỗi bước đi của anh như bị thời gian kéo dài vô tận, cho đến khi anh đứng trước bàn, cách Phán Quan chỉ vài mét.
“Ngươi là Lâm,” Phán Quan cất giọng trầm thấp, như một cơn gió lạnh thổi qua lòng người. “Ngươi đã gây ra cái chết của chính mình, gây hại cho những người khác trong cuộc sống. Ngươi có gì để biện hộ?”
Lâm run lên khi nghe lời buộc tội. Đó không phải sự thật! Anh chưa từng muốn gây hại cho ai, và cái chết của anh chỉ là một tai nạn. Nhưng làm thế nào để chứng minh điều đó khi tất cả dường như đang chống lại anh?
“Tôi… Tôi không phải người tội lỗi,” Lâm nói, giọng anh lạc đi. “Tôi bị hại, tôi bị giết oan! Hãy cho tôi cơ hội được giải thích.”
Phán Quan im lặng một lúc lâu, đôi mắt ông ta chằm chằm nhìn Lâm như đang cân nhắc điều gì. Rồi ông gõ nhẹ một cái lên mặt bàn, và từ đó xuất hiện một màn hình lớn, chiếu lại hình ảnh vụ tai nạn của Lâm. Những hình ảnh đập vào mắt anh, cảnh xe tải đâm vào xe máy của anh, cảnh anh ngã xuống đường, máu tuôn trào.
“Ngươi tự gây ra cái chết này,” Phán Quan tiếp tục, giọng ông sắc bén. “Sự bất cẩn của ngươi đã gây tai nạn. Những chứng cứ này không thể chối cãi.”
“Không! Không phải vậy!” Lâm hét lên, tim anh thắt lại khi nhìn những hình ảnh đó. “Tôi không bất cẩn! Chiếc xe tải đó đâm vào tôi… Tôi nhớ rõ mà!”
Phán Quan nhìn Lâm một lần nữa, nhưng vẻ mặt của ông không hề thay đổi. Ông lật tay, và từ màn hình xuất hiện thêm những hình ảnh khác. Lần này, là cảnh Lâm tranh cãi với ai đó một người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn. Lâm nhớ rõ đó là kẻ đã từng mâu thuẫn với anh trước ngày tai nạn. Họ đã có một cuộc cãi vã về công việc và một số chuyện khác, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng điều đó sẽ dẫn đến thảm kịch.
Lâm nhìn kỹ hơn, nhận ra có điều gì đó kỳ lạ trong những hình ảnh đó. Những cảnh quay được cắt ghép, nhưng có vẻ như đã bị thay đổi. Anh có cảm giác như mọi thứ không đúng với sự thật. Những hình ảnh không phải từ ký ức của anh, mà là một phiên bản bị chỉnh sửa.
“Tôi không làm gì sai,” Lâm lặp lại, lòng đầy nghi ngờ. “Có điều gì đó không đúng. Những ký ức này… Chúng đã bị thay đổi.”
Phán Quan nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị, đôi tay ông chắp lại trước ngực. “Ngươi nói rằng ký ức của ngươi bị thao túng? Đây là lời cáo buộc vô cùng nghiêm trọng.”
Lâm hít một hơi sâu, quyết tâm không bỏ cuộc. “Đúng vậy. Ký ức này không phải của tôi. Có ai đó đã can thiệp vào chúng, và tôi bị đổ oan.”
Một sự im lặng kéo dài, không gian xung quanh như ngưng đọng lại. Phán Quan ngồi lặng lẽ, đôi mắt ông thoáng một tia sáng khó hiểu. Rồi ông gõ nhẹ xuống bàn một lần nữa. “Nếu ngươi tin rằng có oan khuất, ta sẽ cho ngươi cơ hội điều tra lại sự thật. Nhưng cái giá của điều đó là ngươi phải tiếp tục chịu đựng những cực hình còn lại của 18 tầng địa ngục.”
Lâm thở phào nhẹ nhõm. Dù biết rằng những gì đang chờ đợi mình phía trước sẽ vô cùng khắc nghiệt, nhưng anh đã có cơ hội. Cơ hội để tìm ra sự thật và chứng minh mình vô tội. Anh gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Ta sẽ không để ngươi thoát khỏi sự đau khổ,” Phán Quan tiếp tục, giọng nói như một lời nguyền rủa. “Ngươi sẽ phải đối diện với từng tầng địa ngục cho đến khi sự thật được phơi bày.”
Lâm cúi đầu, chuẩn bị tinh thần cho những cực hình kế tiếp. Hành trình của anh chỉ mới bắt đầu, nhưng anh biết rằng, bằng mọi giá, anh sẽ chiến đấu để giành lại công lý cho mình.