Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Ám ảnh Chương 1: Bóng Đêm Tưởng Tượng

Chương 1: Bóng Đêm Tưởng Tượng

8:12 chiều – 22/07/2025

Chuông tan ca vừa vang lên, Miên thở phào nhẹ nhõm, kéo áo khoác kín hơn, chuẩn bị rời khỏi xưởng. Cả ngày hôm nay cô đã bị vùi vào công việc nặng nề, tiếng máy móc chạy liên tục đến đau đầu. Khi bước ra ngoài, không khí mát mẻ của đêm khẽ lùa vào phổi, cô cảm thấy sảng khoái hơn. Những ngày này, cuộc sống của Miên như bị nhấn chìm trong những vòng lặp lặp lại, không có gì thú vị, chỉ có những lo toan cơm áo gạo tiền.

Cô hòa mình vào dòng người rời khỏi xưởng, tất cả đều như một đàn kiến tìm đường về tổ sau một ngày dài. Miên đưa mắt nhìn quanh, đèn đường tỏa ánh sáng vàng ảm đạm lên khung cảnh tối tăm của con đường. Tiếng động cơ xe máy và những tiếng nói chuyện rì rầm vang lên từ xa, nhưng dần lắng xuống khi từng người tản về nhà.

Miên dắt chiếc xe máy của mình ra khỏi bãi, ngồi lên xe và bắt đầu chuyến đi về nhà. Con đường về nhà không quá xa, chỉ mất khoảng hai mươi phút, nhưng đêm nay, cô quyết định thả lỏng tay ga, để chiếc xe chạy chậm lại. Ánh trăng bạc chiếu rọi không gian, phủ lên mặt đường một lớp sáng nhạt, tạo cảm giác mờ ảo và yên bình đến lạ lùng. Miên cảm thấy có điều gì đó hơi khác thường, nhưng không thể diễn tả rõ ràng.

Bỗng cơn gió mạnh từ đâu thổi tới, cuốn lên một lớp bụi và vài chiếc lá khô, khiến cô phải dừng lại để dụi mắt. Khi mở mắt ra, cô nhìn vào gương xe để kiểm tra, hy vọng lấy được dị vật ra khỏi mắt. Và rồi, từ trong gương, cô thấy một bóng trắng thoáng lướt qua phía sau lưng mình. Tim cô chợt thắt lại. Cô quay người, nhưng chẳng có ai ở đó.

“Chắc là do mình quá mệt mỏi nên nhìn nhầm,” cô tự nhủ, nắm chặt tay lái và cố xua tan cảm giác sợ hãi vừa thoáng qua. Ánh đèn đường và bóng tối đan xen, tạo nên những hình thù kỳ dị, nhưng Miên cố gắng phớt lờ chúng và tiếp tục hành trình.

Cô thở ra nhẹ nhàng, tiếp tục chạy xe, cố gắng quên đi những hình ảnh trong gương. Đường về nhà yên tĩnh, không một bóng người, và chỉ còn lại tiếng động cơ xe máy vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Miên bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không thể lý giải được. Từng khung cảnh xung quanh dường như trở nên mờ ảo, như thể cô đang ở trong một thế giới khác, nơi mà tất cả mọi thứ đều không thật.

Cô lại nhìn vào gương lần nữa, để chắc chắn rằng không có gì khác thường. Nhưng lần này, trong bóng tối mờ ảo, cô thấy bóng trắng đó lại xuất hiện, lấp ló đằng sau một cái cây ven đường. Cô lập tức quay đầu lại, cố gắng nhìn rõ, nhưng bóng trắng biến mất. Chỉ có gió thổi qua, làm lay động những cành lá. Lúc này, cảm giác sợ hãi bắt đầu len lỏi trong lòng, như một con sâu chui vào tận sâu thẳm tâm hồn cô, khiến toàn thân cô nổi da gà.

Miên tiếp tục chạy xe, nhưng giờ đây, tốc độ đã giảm hẳn. Cô không thể ngừng nghĩ về bóng trắng đó. Đầu óc bắt đầu vang lên những câu hỏi: “Nó là ai? Tại sao mình lại thấy nó? Có phải chỉ là do ảo giác không?” Cô tự thuyết phục rằng đó chỉ là do cô đã quá mệt mỏi, và bóng trắng chỉ là một hình ảnh mà đầu óc cô tạo ra trong cơn mơ màng giữa đêm.

Nhưng càng nghĩ, cô càng cảm thấy bất an. Mỗi lần nhìn vào gương, bóng trắng lại xuất hiện, như một bóng ma lẩn khuất trong bóng tối. Miên bắt đầu hoảng sợ thực sự. Đầu óc cô rối bời, không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là ảo. Cô tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng cơ thể lại phản bội cô, run rẩy không ngừng.

Miên dừng xe lại bên lề đường, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Cô cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, hơi thở ngắt quãng, đôi tay lạnh toát. Cô ngước nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng tròn tỏa sáng, như muốn nhắc nhở cô rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, một tiếng thì thầm bỗng vang lên trong không khí tĩnh lặng: “Miên… Miên…” Cô sững sờ, mắt mở lớn, không dám cử động. Giọng nói rì rầm, lạ lẫm mà lại quen thuộc, như tiếng gió lướt qua kẽ lá, nhưng dường như đang gọi tên cô. Miên cố lắng nghe, nhưng không có ai xung quanh, không một bóng người, không một âm thanh khác.

Bỗng nhiên, bóng trắng đó lại xuất hiện, lần này ngay trước mặt cô. Không còn mờ ảo, mà rõ ràng, ngay giữa con đường. Một người phụ nữ mặc váy trắng, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt rỗng nhìn thẳng vào cô, không nói một lời. Miên đứng bất động, toàn thân như bị đông cứng, không thể nào rời mắt khỏi hình ảnh đó.

Giờ đây, Miên không còn biết mình đang ở đâu, không gian xung quanh như bị nuốt chửng trong bóng tối. Mọi thứ trở nên mờ ảo, chỉ còn lại bóng trắng đó và cô, đối diện nhau giữa đêm. Trong một thoáng hoảng loạn, cô vội vàng quay đầu xe lại, chạy thật nhanh về hướng ngược lại, cố gắng trốn thoát khỏi nỗi kinh hoàng đang bủa vây.

Khi về đến nhà, Miên lao vào phòng, khóa chặt cửa và ngồi xuống, thở dốc. Cô tự hỏi, liệu những gì mình vừa trải qua có thật hay không, hay tất cả chỉ là một giấc mơ, một ảo giác mà sự mệt mỏi đã tạo ra. Nhưng dù là gì đi nữa, cảm giác sợ hãi vẫn đeo bám cô, như một chiếc bóng không thể nào thoát ra được.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00