Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Dưới Bóng Cây Cổ Thụ Chương 3: Gánh Nặng Của Truyền Thống

Chương 3: Gánh Nặng Của Truyền Thống

10:06 sáng – 22/07/2025

Những ngày sau đó, không khí trong gia đình họ Vũ càng thêm căng thẳng. Mọi người đi lại trong nhà như những bóng ma, cố tránh những cuộc đối đầu không cần thiết. Vũ Lão Gia, dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, trong lòng đã bắt đầu cảm nhận rõ ràng những biến đổi mà ông không thể khống chế. Sự bảo thủ của ông là chiếc gông nặng nề, vừa bó buộc bản thân vừa đè nặng lên cả gia đình.

Một buổi sáng sớm, khi ánh nắng vừa hửng lên, bà mối của làng ghé thăm. Tin tức về gia đình họ Vũ sắp gả con gái đã lan truyền khắp nơi. Vũ Tiểu Thư sẽ được gả cho con trai của một gia đình danh giá ở làng bên. Đây là một cuộc hôn nhân mà Vũ Lão Gia đã sắp đặt từ lâu, nhằm củng cố vị thế của gia đình trong vùng. Nhưng điều mà ông không biết, là Vũ Tiểu Thư đang phải gánh chịu một nỗi đau mà không ai có thể thấy.

Vũ Tiểu Thư ngồi lặng lẽ trong phòng, đôi mắt đỏ hoe vì những giọt nước mắt chưa kịp khô. Cô đã nghe được tin tức từ bà mối, và trái tim cô như vỡ vụn. Cuộc hôn nhân này không phải là điều cô mong muốn. Từ ngày gặp Anh Kha, trái tim cô đã thuộc về anh, người thợ mộc nghèo nhưng chân thành và đầy ước mơ. Cô biết rõ rằng mối tình này sẽ không bao giờ được chấp nhận, nhưng không ngờ, sự thật phũ phàng đến vậy.

Những ngày qua, mỗi đêm cô đều nhớ về lần đầu gặp anh, lần mà ánh mắt họ chạm nhau dưới bóng cây cổ thụ, giữa cánh đồng lúa vàng óng ánh. Anh Kha đã nói với cô về những ước mơ tự do, về một cuộc sống mà con người không bị ràng buộc bởi gánh nặng truyền thống. Nhưng giờ đây, giấc mơ ấy như một bông hoa dại, bị giẫm nát dưới gót giày của thực tế.

Cô bước ra ngoài, nhìn về phía cánh đồng. Từng tán lá cây cổ thụ đong đưa trước gió, như những cánh tay mời gọi cô trở về với ký ức ngọt ngào, nhưng cũng tàn nhẫn. Cô biết rằng số phận đã an bài, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng đấu tranh.

Trong khi đó, ở phòng khác, Vũ Đại Phu ngồi đối diện với cha mình. Không khí trong phòng ngột ngạt như thể mọi thứ đều đang bị áp lực đè nén.

“Cha, con biết hôn sự của Tiểu Thư đã được sắp đặt. Nhưng con không thể hiểu nổi, sao chúng ta phải ép con bé gả cho một gia đình mà nó không yêu thương?” Vũ Đại Phu lên tiếng, đôi mắt anh đầy sự phản kháng.

Vũ Lão Gia nhìn con trai, đôi mắt ông trở nên sắc lạnh. “Con biết rõ mà, chuyện hôn nhân không chỉ vì tình cảm. Đó là trách nhiệm của con cái đối với gia đình. Tiểu Thư phải hiểu điều đó, cũng như con đã từng hiểu.”

“Nhưng thời đại đã khác, cha à. Chúng ta không thể cứ mãi áp đặt những giá trị cũ lên con cái. Con bé có quyền được chọn lựa hạnh phúc của mình,” Vũ Đại Phu cố gắng giải thích, nhưng anh biết mình đang nói chuyện với một bức tường không thể xuyên thủng.

Vũ Lão Gia hít một hơi sâu, đôi tay già nua của ông run lên. “Con nghĩ rằng hạnh phúc là tất cả sao? Ta đã sống qua bao nhiêu sóng gió, ta hiểu rõ hơn ai hết rằng đôi khi, hạnh phúc cá nhân không thể so sánh với sự tồn tại và danh dự của cả gia đình.”

Vũ Đại Phu lặng đi. Anh biết, cuộc chiến này không phải chỉ là giữa anh và cha, mà là giữa hai thế hệ, giữa sự khác biệt trong cách nhìn nhận cuộc sống và trách nhiệm.

“Con chỉ mong rằng cha sẽ suy nghĩ lại,” anh nói, giọng đã mất đi sự cứng rắn ban đầu, thay vào đó là sự mệt mỏi. “Tiểu Thư không phải là một công cụ để củng cố vị thế gia đình.”

Vũ Lão Gia không đáp, nhưng đôi mắt ông ánh lên một sự cương quyết mà không gì có thể lay chuyển.

Chiều hôm đó, Vũ Tiểu Thư lặng lẽ rời khỏi nhà, đi qua con đường nhỏ dẫn ra cánh đồng lúa, nơi cô biết rằng Anh Kha đang chờ. Trái tim cô loạn nhịp khi nghĩ đến cuộc gặp này, có lẽ là lần cuối cùng họ có thể bên nhau trước khi cô chính thức trở thành người của một gia đình khác.

Anh Kha đứng đợi bên bờ sông, đôi mắt anh sáng lên khi nhìn thấy cô, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm khi thấy sự buồn bã trong ánh mắt Vũ Tiểu Thư.

“Tiểu Thư…” Anh Kha cất lời, nhưng không biết nói gì thêm. Anh hiểu điều gì đang xảy ra, nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng họ sẽ phải xa nhau.

Vũ Tiểu Thư đứng trước mặt anh, đôi tay nhỏ bé của cô run rẩy. “Kha, em… em không thể ở bên anh nữa. Gia đình em đã sắp đặt hôn sự…”

Anh Kha lặng đi, đôi mắt trĩu nặng. “Anh biết rồi. Anh đã luôn sợ điều này sẽ xảy ra.”

Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng gió thổi qua cánh đồng lúa vàng xào xạc, như lời tiễn biệt của thiên nhiên cho mối tình dang dở.

“Nhưng anh muốn em biết,” Anh Kha nói, giọng nghẹn lại, “rằng anh sẽ mãi yêu em, dù em có ở đâu, dù em có thuộc về ai.”

Vũ Tiểu Thư không thể kìm nén nước mắt nữa, cô bật khóc, ôm lấy Anh Kha trong khoảnh khắc ngắn ngủi cuối cùng. Trái tim cô đau đớn, nhưng lý trí biết rằng cô không thể quay đầu lại.

“Em cũng yêu anh, Kha. Nhưng có những thứ em không thể thay đổi,” cô thì thầm, giọng nghẹn ngào.

Cả hai đứng lặng giữa cánh đồng, dưới bóng cây cổ thụ mà giờ đây, dường như không thể che chở cho họ khỏi cơn bão đang dần ập đến. Vận mệnh đã an bài, và Vũ Tiểu Thư chỉ còn biết bước tiếp con đường mà truyền thống và gia đình đã định đoạt sẵn.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00