Chương 2: Những Mâu Thuẫn Âm Ỉ
Bình minh lại lên, nhưng bầu không khí trong nhà họ Vũ vẫn trầm lặng, nặng nề như cơn bão sắp đến. Dưới bóng cây cổ thụ, mọi thứ tưởng chừng yên bình, nhưng sâu trong lòng mỗi người, mâu thuẫn âm ỉ bắt đầu bùng phát.
Vũ Đại Phu ngồi bên chiếc bàn gỗ lớn trong phòng khách, đống sổ sách chất đống trước mặt anh như những cơn sóng dữ. Từ sau cuộc trò chuyện với cha, anh không ngừng nghĩ về cách để thay đổi, để thoát khỏi những giới hạn mà truyền thống đã áp đặt lên vai mình. Anh nhìn xuống sổ sách, những con số lạnh lùng không nói dối: nếu tiếp tục giữ cách làm ăn cũ, gia đình họ Vũ sẽ dần rơi vào cảnh khó khăn. Lúa không còn được mùa như trước, đất đai không sinh lợi như ông nội và cha anh vẫn nghĩ. Nhưng liệu anh có đủ sức để thuyết phục Vũ Lão Gia thay đổi?
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Vũ Phu Nhân, vợ anh, bước vào với tách trà nóng trên tay, đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt chồng. Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy lo lắng.
“Chàng lại trằn trọc chuyện này suốt đêm à?” Vũ Phu Nhân hỏi, giọng nói nhẹ như gió.
“Phải, ta không thể ngừng nghĩ về nó,” Vũ Đại Phu thở dài, tay cầm lấy tách trà nhưng không uống. “Cha không hiểu, ông không muốn nhìn nhận sự thật. Ta đã tìm hiểu nhiều cách để cải tiến việc canh tác, nhưng ông không nghe ta.”
Vũ Phu Nhân ngồi xuống bên cạnh, đôi bàn tay thon dài của cô đặt lên vai chồng, như muốn truyền thêm cho anh chút sức mạnh.
“Em biết cha rất bảo thủ, nhưng em tin rằng, nếu chàng kiên nhẫn, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Cha dù cứng đầu đến đâu cũng chỉ mong điều tốt đẹp cho gia đình,” cô nhẹ nhàng nói.
Vũ Đại Phu lắc đầu, ánh mắt đầy bất lực. “Nhưng em không hiểu, điều tốt đẹp đó sẽ chẳng kéo dài nếu chúng ta không thay đổi. Ta chỉ sợ một ngày nào đó mọi thứ sẽ sụp đổ trước mắt.”
Không khí giữa hai vợ chồng trở nên nặng nề hơn, khi cả hai đều biết rằng không chỉ có mâu thuẫn về công việc đang dày vò gia đình họ. Sâu thẳm trong lòng Vũ Phu Nhân, một bí mật mà cô đã cố gắng chôn vùi suốt bao năm cũng đang trỗi dậy.
Trong khi đó, tại phòng của mình, Vũ Tiểu Thư ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra cánh đồng lúa xanh mướt trải dài. Cô đã nghe hết những cuộc tranh cãi giữa cha và ông nội. Mặc dù là con gái, nhưng Vũ Tiểu Thư vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm đối với gia đình. Cô muốn giúp đỡ cha, nhưng lại bị kìm hãm bởi chính những giới hạn mà xã hội đã đặt ra cho nữ giới.
Cô cầm lấy chiếc lược gỗ, chậm rãi chải mái tóc đen dài của mình, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến một người. Anh Kha. Người thanh niên cô đã gặp trong một lần lén ra ngoài chơi cùng Vũ Tiểu Muội. Anh là con trai của một gia đình nghèo trong làng, làm nghề thợ mộc. Mỗi lần gặp anh, lòng cô dường như tan chảy bởi sự dịu dàng, chân thành trong ánh mắt anh, nhưng cô biết rõ rằng mối tình này sẽ không bao giờ được chấp nhận. Nhà họ Vũ, một gia đình danh giá, không thể chấp nhận con dâu là con của một người thợ mộc nghèo hèn.
Tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Vũ Tiểu Muội, như thường lệ, chạy vào với nụ cười tinh nghịch trên môi.
“Chị Tiểu Thư, chị đang nghĩ gì thế? Sao cứ ngồi thừ ra vậy?” Tiểu Muội nháy mắt hỏi, đôi mắt tràn đầy sự tinh nghịch và tò mò.
Vũ Tiểu Thư mỉm cười gượng gạo. “Không có gì đâu, chỉ là chị đang nghĩ về công việc gia đình.”
“Em thấy mọi người ai cũng có vẻ buồn, cả cha và ông nội nữa. Có chuyện gì mà không ai nói cho em biết à?” Tiểu Muội hỏi, vẻ mặt hơi nhăn lại, như thể đang cố hiểu điều gì đó lớn lao.
“Em còn nhỏ, không cần phải lo lắng những chuyện đó,” Vũ Tiểu Thư nhẹ nhàng đáp, vuốt ve mái tóc của em gái. “Cứ tận hưởng tuổi thơ của mình đi.”
Nhưng trong lòng Vũ Tiểu Thư, cô biết rõ rằng cơn bão đang chuẩn bị đổ xuống gia đình họ Vũ. Những mâu thuẫn giữa cha và ông nội chỉ là khởi đầu, còn rất nhiều điều khác đang âm thầm lấn át, bao gồm cả cuộc đời của cô.
Đêm xuống, dưới ánh trăng mờ, Vũ Lão Gia ngồi một mình trong sân, đôi mắt già nua nhìn lên tán lá xum xuê của cây cổ thụ. Ông đã chứng kiến biết bao sự thay đổi của thế giới, nhưng lòng ông vẫn tin rằng có những giá trị không thể thay đổi. Gia đình là tất cả, danh dự là thứ mà không ai có thể đánh đổi. Nhưng Vũ Lão Gia cũng cảm nhận rõ rằng giữa ông và Đại Phu, khoảng cách ngày một lớn dần. Sự bảo thủ của ông có phải đang đẩy con trai mình ra xa?
Bỗng, tiếng bước chân khẽ vang lên phía sau. Vũ Phu Nhân tiến đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông.
“Cha, đừng suy nghĩ quá nhiều. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cảm thông.
Vũ Lão Gia thở dài, nhưng không nói gì. Trong lòng ông, một nỗi lo lắng mơ hồ dần lớn lên, như thể ông đang đứng trước cơn bão lớn mà không thể kiểm soát được.
Cây cổ thụ vẫn đứng đó, nhưng dưới những tán lá xanh mướt, gia đình họ Vũ đang dần dần bị những mâu thuẫn nhỏ xé nát từ bên trong.