Hạnh bắt đầu có những hành động quá phận, sự mạnh bạo ấy khiến Cường sợ hãi, dùng hết sức lực đẩy Hạnh ra, đẩy được một chút, cô lại nhào vào anh như dính keo. Người ta nói khi say rượu, cơ thể sẽ nhũn ra, mất hết khí lực, không thể điều khiển được bản thân. Nhưng với người con gái này lại khác, chẳng biết khí lực ở đâu mà cô lại khỏe như thế. Cũng lúc này, một cỗ nhiệt từ đâu trào ra, khiến cơ thể anh bức bối khó chịu.
Chẳng hiểu sao lúc này, anh lại cảm thấy da thịt người con gái trước mặt mát đến kì lạ, nó làm dịu đi cái nóng trong cơ thể anh. Lý trí thôi thúc anh xích lại gần người con gái ấy, đầu óc anh bắt đầu mơ hồ, không còn biết mình đang làm gì nữa…
Bên ngoài cửa, một đám người đang áp tai vào cửa nghe ngóng, một người nói:
– Bọn mình làm vậy có quá đáng với thằng Cường lắm không?
Một người khác nói:
– Ôi giời! Quá đáng cái gì, sau này nó còn phải cảm ơn chúng mình ấy chứ. Không nhờ chúng mình thì làm sao có được người yêu.
Một người nữa quay lại hỏi Khắc:
– Khắc này! Mày làm vậy với em gái mày liệu có ác quá không?
Khăc ung dung trả lời:
– Mày không phải lo, nó thích thằng Cường lâu rồi, chỉ là thằng Cường nhát quá, nên nó không biết cách nào để tiến tới thôi. Sau vụ này, nó còn phải cảm ơn tao nhiệt tình ấy chứ.
Bỗng nhiên âm thanh đỏ mặt từ trong phòng phát ra, cả đám không ai bảo ai, nhanh chóng rút lẹ, ai về nhà nấy. Còn Khắc cũng kiếm một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi. Tất cả rời đi trả lại không gian cho hai con người đang quấn lấy nhau trong cảnh xuân kiều diễm…
…
Sáng hôm sau,
Cường tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi và rệu rã, anh tự hỏi bản thân rằng, anh có uống rượu đâu mà lại mệt mỏi đến vậy. Đang định ngồi dậy, thì cảm thấy trước ngực có cái gì nặng nặng đè lên. Nhìn xuống ngực, đập vào mắt anh là một cánh tay trắng nõn.
Cường giật mình quay sang, ánh mắt anh chạm vào thân ảnh đang nằm kế bên, anh như chết điếng, nét mặt trở nên kinh hoàng, không thể tin vào mắt mình. Hạnh đang không mặc gì nằm ngay cạnh.
Trời ơi! Anh đã làm gì thế này? Anh là thằng đốn mạt! Tại sao lại có thể làm thế với Hạnh? Bây anh còn mặt mũi nào mà nhìn cô và Khắc. Họ tốt với anh như thế mà anh lại làm ra hành động khốn nạn này. Anh đúng là một thằng tồi. Đang tự chửi bản thân, thì cơ thể bên cạnh bắt đầu cựa quậy. Cường không biết phải đối diện như thế nào với cô, anh sợ hãi nhắm chặt mắt lại giả vờ như mình còn đang ngủ.
Hạnh khẽ cựa mình, mở mắt ra. Trước mắt cô là khuôn ngực vững chắc của một người đàn ông, cô giật mình chồm dậy, mắt trợn to nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh. Khi nhận ra người đàn ông ấy là ai, Hạnh khẽ mỉm cười nằm xuống ôm chặt lấy Cường.
Bị ôm chặt Cường giả vờ như xoay người, để thoát khỏi cái ôm của Hạnh. Tưởng đã thoát khỏi vòng tay của người con gái bên cạnh, thì bất ngờ Hạnh lại chuyển sang nằm đối diện với khuôn mặt của anh. Đã thế còn nhéo má nhéo mũi khiến Cường không thể giả vờ được nữa. Giả vờ như bị làm tỉnh giấc, anh ngạc nhiên, kéo chăn che kín người hốt hoảng nhìn Hạnh, miệng lắp bắp,
– Sao… sao… em… lại… ở… đây?
Đang vui vẻ, nghe thấy câu hỏi của Cường, Hạnh xị mặt nói:
– Em phải hỏi anh câu này mới đúng. Tại sao anh lại ở đây?
Cường lúng túng gãi đầu trả lời:
– Anh không biết tại sao mình ở đây nữa.
– Không biết tại sao? Thế anh nghĩ thế nào về chuyện này?
– Anh… anh… anh…
Đợi mãi không thấy anh trả lời, mất kiên nhẫn Hạnh khẽ cau mày, tức giận hỏi:
– Sao anh không trả lời? Anh muốn làm như không có chuyện gì xảy ra hả? Anh định rũ bỏ trách nhiệm phải không?
Nghe Hạnh nói thế Cường cuống cuồng giải thích:
– Không… không… Mặc dù anh chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh hứa anh sẽ chịu trách nhiệm.
– Anh nói thế mà nghe được hả? Vậy hóa ra tôi ép anh phải chịu trách nhiệm với tôi à? Tôi thấy anh không cần thiết phải chịu trách nhiệm đâu. Chúng ta là người trưởng thành cả rồi, cái này cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Anh cứ coi như đây là tình một đêm đi.
Nói rồi Hạnh lấy quần áo mặc vào, và hẩy đồ đạc của Cường về phía anh. Cô lạnh lùng nói:
– Mặc vào đi! Anh có thể rời đi rồi. Mong anh hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa!
– Anh…
Cô ngắt lên:
– Anh không cần phải giải thích đâu, tôi hiểu mà. Chúng ta chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi. Anh có thể đi được rồi!
…
Từ ngày hôm đó, hai người có khoảng cách không thể nào xóa đi. Hạnh coi Cường như không tồn tại. Mỗi lần tới đưa đồ cho Khắc, Hạnh không còn chào hỏi hay vui vẻ cười với Cường như trước nữa. Ánh mắt cô lạnh lùng khi liếc tới chỗ anh ngồi.
Thấy Hạnh lạnh nhạt, bản thân cảm thấy khó chịu, dường như có cái gì siết chặt trái tim anh. Nhìn dáng vẻ nhỏ bé ấy khiến anh cảm thấy áy náy và hối hận. Cường hối hận vì sự nhút nhát của mình, hối hận vì hành động ngu ngốc ngày hôm đó. Nhiều lần, Cường tìm mọi cách để nói chuyện với Hạnh, nhưng cô luôn né tránh lúc có riêng hai người.
Bản thân Khắc sau ngày ấy, thấy em gái buồn buồn, không còn nói cười, không còn trêu chọc mọi người nữa. Giữa Hạnh và Cường giống như hai kẻ lạ. Khắc biết mình đã gây nên tội. Nhận ra sai lầm của bản thân, đã đẩy hai người ra xa nhau hơn. Anh ta rất hối hận vì việc làm ngu ngốc của mình, nhưng không biết phải làm cách nào để hoá giải chuyện này.
Có nhiều lúc Khắc giả vờ có việc đi ra ngoài, để tạo không gian cho hai người có thể giải quyết khúc mắc trong lòng. Nhưng anh ta vừa đi khỏi, Hạnh lại rời khỏi đó ngay lập tức. Khắc càng tức giận với cái tên ngốc kia hơn, người gì mà nhát đến thế, muốn nói mà cứ như ngậm thóc giống ấy. Nhiều lúc chỉ muốn đập Cường một trận để cho bớt ngu.
Chuyện của hai người có lẽ sẽ mãi mãi dừng lại ở đây, trở thành hai đường thẳng song song trong cuộc đời của nhau, không bao giờ có thể hóa giải hiểu lầm này. Và đoạn tình cảm này cũng sẽ kết thúc chóng vánh như vậy.