Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

4:07 chiều – 19/07/2025

Một dòng nước ấm từ hạ thể chảy ra. Chất lỏng ấy chính là màu, bụng Hương bắt đầu đau quặn từng cơn. Cơn đau khiến cho Hương không tài nào đứng lên được. Cô nhìn anh ánh mắt van lơn, nước mắt đã dâng đầy, một cái chớp cũng khiến nó trào ra.

Thấy Hương bị như thế, nhưng Tư không mảy may lo lắng. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Hương. 

Nỗi sợ mất con dâng lên trong lòng, Hương bỏ đến ôm lấy chân Tư, Cô vừa khóc vừa lên tiếng cầu xin anh ta:

– Tư! Em xin anh hãy cứu con đi! Em van anh đấy! Dù anh không công nhận nó là con anh. Cũng xin rủ lòng thương mà cứu nó.

Tư cúi xuống sát mặt Hương, nhếch mép cười, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo:

– Việc gì tôi phải cứu nó chứ, mất rồi càng tốt. Tôi đỡ phải lôi cô đi viện phá thai. Giờ thì cô tự lo đi!

Tư hất tay của Hương, nhẫn tâm quay lưng rời khỏi nơi ấy, bỏ lại Hương đau đớn ôm bụng nằm ở đó. Nhìn Tư bỏ đi, nước mắt cô tuôn rơi. Giây  phút này Hương nhận ra mình đã yêu nhầm người. cô hét lên trong đau đớn:

– Anh ác lắm! Rồi anh sẽ không có kết quả tốt đâu.

Tư không quay đầu chỉ hơi khựng lại trong giây lát, có cái gì đó từ tận trong đáy lòng anh ta nhói lên. Nhưng  cái đó chỉ trong giây phút ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng biến mất. Hít một hơi thật sâu, tư nhấc chân bước tiếp về phía trước. 

Khi Tư đi khuất, nước mắt Hương tuôn rơi, cô không ngờ mình lại yêu một thằng khốn nạn. Một thằng tồi không hơn không kém. Bây giờ Hương chẳng biết phải Làm thế nào, chỉ có thể gắng hết sức để gọi to cầu cứu:

– Có ai không! Cứu tôi với 

Trả lời Hương là một khoảng im lặng. Không từ bỏ, miệng cô không ngừng cầu cứu:

– Có ai không? Làm ơn cứu con tôi với! Cứu con tôi với! Làm ơn đi…

Hương cứ hét như thế cho tới khi khàn hết cả giọng, mà không một ai nghe thấy. Tiếng kêu cứu bi thương của cô nhỏ dần, nhỏ dần, rồi  biến mất. Lúc tiếng kêu cứu chấm dứt, cũng là lúc Hương ngất lịm đi vì đau và mất máu. Hương nằm đó, cùng với dòng máu vẫn đang chảy ra từ người cô. 

Chẳng biết Hương đã nằm đó bao nhiêu lâu, khi cô mở mắt ra, trước mắt cô tất cả mọi thứ đều xa lạ. Định thần lại, Hương nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Trong lòng cô có chút nghi hoặc tự hỏi bản thân, “ai đã đưa mình  tới đây tới đây?”

Bỗng có một tiếng nói khiến Hương giật mình quay sang:

– Cô gái! Cô tỉnh rồi sao?

Tiếng nói đó phát ra từ một người phụ nữ trung niên, bà mặt mày nhếch nhác, ăn mặc rách rưới bẩn thỉu. Người đàn bà này thật sự xa lạ với Hương. Cô ngước mắt nhìn bà, cất tiếng hỏi:

– Bà là ai?

– Tôi là người đã đưa cô tới đây. Bây giờ, cô thấy thế nào rồi?

(Thì ra, trước khi Hương ngất đi, lời kêu cứu của cô đã đến tai của người đàn bà nhặt rác này. Theo tiếng cầu cứu bà ấy đã tìm thấy cô. Nhưng lúc bà đến nơi thì cô đã ngất rồi. Bà ấy lay gọi nhưng không thấy cô tỉnh lại, cố gắng lắm mới có thể bế cô lên chiếc xe cải tiến cũ kỹ của mình. Rồi nhanh chóng đẩy cô tới bệnh viện.)

Hương nhìn người đàn bà, ánh mắt lộ rõ vẻ biết ơn, nắm lấy tay bà cô nói:

– Cháu cảm ơn bà đã cứu cháu. Không có bà thì…

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô đưa tay sờ lên bụng hốt hoảng nói:

– Con của tôi, con của tôi sao rồi?

Người đàn bà nhìn cô lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ thương xót nói:

– Cô bé! Con hãy bớt đau buồn. Đứa bé của con… 

Lời nói lấp lửng và sự im lặng của bà ấy, cũng đã đủ để cho Hương hiểu điều gì đã xảy ra với con của mình. Nước mắt rơi xuống như mưa. Từng giọt, từng giọt thấm ướt cả khuôn mặt nhỏ bé của cô. Vậy là cô đã mất  con, mất đi đứa trẻ đầu tiên của mình. Con của cô đã không còn nữa. Chẳng còn gì đau đớn và thống khổ hơn nỗi đau mất đi giọt máu của mình.

Hương đau đớn mất con bao nhiêu, thì cô căm hận Tư bấy nhiêu, tự thề với lòng mình, có chết cô cũng không bao giờ tha thứ cho anh ta.

Kể từ ngày đó,

Hương như một người điên không nói, không cười, im lặng cặm cụi làm việc. Khi không có người, cô lại bật khóc nức nở. Nhiều lúc, có người thấy cô khóc, họ hỏi chuyện gì xảy ra, Hương chỉ trả lời qua loa rồi lại cặm cụi làm việc.

Những khi vô tình gặp Tư, ánh mắt Hương trở nên lạnh lùng như nhìn một người xa lạ. Thấy thái độ kỳ lạ của Hương, có người tò mò lân la hỏi chuyện:

– Này Hương! Đợt này hai đứa sao thế? Từ sau ngày cậu ốm xuất viện, tôi để ý thấy hai người có khoảng cách cách thế nào ấy. Không những thế, ánh mắt nhìn nhau mà như người xa lạ ấy. Tôi thấy nhiều lúc cậu Tư có vẻ rất tức giận nữa. Hỏi thật nhé. Hai đứa có chuyện gì xảy ra phải không?

Ánh mắt Trùng xuống, trong giọng nói có chút đượm buồn: 

– Chúng mình đã chia tay rồi. 

Người đó ngạc nhiên hỏi: 

– Sao lại thế? Trước đây tôi thấy hai người yêu thương nhau lắm mà.

– Anh ấy đã làm mất một thứ, mà hai đứa đã cùng nhau tạo nên. Nó là mình chứng cho tình yêu của chúng tôi. Nhưng anh ấy lại làm mất nó, vì vậy cả đời này, mình không bao giờ có thể tha thứ cho anh ấy được. 

Người ấy tò mò hỏi:

– Đó là thứ gì vậy? Nói cho tôi biết có được không?

Hương khẽ cúi đầu không  biết là để để tránh ánh mắt của người ấy, hay là ngăn cho họ nhìn thấy giọt nước mắt của mình. Giọng nói trầm hẳn xuống, 

–  Xin lỗi! Mình không thể nói cho bạn biết được. 

Biết Hương buồn, người đó không hỏi thêm gì nữa, chỉ vỗ nhẹ vào vai cô, giọng an ủi: 

– Thôi cố gắng lên, trái tim đàn ông là thế. Khi đã thay lòng, khó có thể níu giữ. Hãy vui vẻ mà sống tiếp để cho họ thấy mình không cần họ, mà vẫn sống tốt.

Hương khẽ gật đầu, – Mình biết rồi. Cảm ơn bạn!

….

Thời gian dần trôi đi, nỗi đau mất con của Hương cũng dần dần nguôi ngoai. Nỗi đau ấy trở thành bí mật mà cô chôn kín trong tận đáy lòng. Chuyện ấy không có ai biết ngoài người phụ nữ kia, Tư và cô. 

Tình yêu của họ cũng từ ngày hôm đó đã biến thành hai kẻ xa lạ. Chẳng còn gì ngoài nỗi đau và căm hận. 

Nhưng từ khi Hương xa cách với mình, bỗng nhiên trong lòng Tư cảm thấy trống vắng thiếu đi một cái gì đó. Lắm lúc, anh ta vô thức gọi tên cô. Nhiều lúc ở một mình, Tư lại nghĩ đến những kỷ niệm ngọt ngào khi hai người ở bên nhau. Anh ta thấy hối hận vì những gì mà mình đã làm. Có lẽ đây chính là ứng với câu: “lúc có không biết giữ, mất đi rồi mới thấy hối tiếc.” 

Mọi thứ khiến cho Tư hối hận muốn nối lại tình cảm với Hương. Nhiều lần anh ta tìm cách tiếp cận cô, nhưng khi sắp tới gần, Hương đã lại cách anh ta một khoảng rất xa. 

Một thời gian sau, 

Cô nhận được thông báo điều chuyển đến chi nhánh khác của công ty, nói đúng hơn là cô làm đơn xin chuyển công tác. Bởi vì Hương không còn muốn nhìn thấy Tư nữa, và cũng vì muốn chuyển về gần nhà để tiện đi lại.

Thời gian, nỗi đau, sự mất mát tuyệt vọng và những tổn thương mà tình yêu mang lại, đã biến một cô bé vui vẻ ngày nào, trở thành một người con gái lầm lì, ít nói, gương mặt mang nhiều nét buồn rầu, đượm vẻ đau thương. 

Giờ đây, Hương cũng không còn cởi mở với những người xung quanh như trước nữa. Đặc biệt, cô luôn tìm cách né tránh những người khác phái khi họ muốn tiếp cận, và làm quen với cô. Có người mời cô đi uống nước, Hương thường lấy lí do bận việc để từ chối lời mời ấy. Có người không tán được cố bèn đặt lời ác ý rèm pha đồn thổi này nọ. Có người còn nói cô vừa xấu, lại vừa vừa kiêu làm như mình đẹp lắm không bằng.

Mặc những lời gièm pha, Hương vẫn lặng lẽ sống cuộc sống của mình…

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00