Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Uncategorized Gánh Hát Hồ Ly Chương 6: Tiếng Hát Định Mệnh

Chương 6: Tiếng Hát Định Mệnh

5:20 chiều – 18/07/2025

Tiếng hát vang vọng trong không gian đêm tối, tựa như tiếng gọi từ cõi chết. Nó quyện vào không khí lành lạnh, thấm vào từng ngôi nhà trong làng Lạc Giang. Những ai còn thức đều cảm nhận được một cảm giác rờn rợn bò dọc sống lưng, nhưng không ai biết tiếng hát ấy phát ra từ đâu.

Người dân lo lắng tụ tập lại ở nhà trưởng làng Dương, lòng đầy bất an. Lão Dương đứng ở giữa, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra xa như chờ đợi điều gì đó. Sau khi Linh bước vào nghi thức, lão không thấy cô trở lại. Bóng tối và tiếng hát ma mị đột ngột kéo đến, báo hiệu điều chẳng lành.

“Mọi người hãy bình tĩnh!” Lão Dương lên tiếng, nhưng chính giọng lão cũng không giấu được nỗi lo sợ. “Ta tin rằng Linh đã làm đúng bổn phận của mình. Nhưng có lẽ… có lẽ cô ấy đã không thể trở về.”

Một người phụ nữ trong làng nức nở lên tiếng. “Nếu cô ấy không trở về, vậy nghĩa là lời nguyền vẫn còn sao? Chúng ta… chúng ta sẽ bị giết hết sao?”

Những lời nói đó như châm ngòi cho nỗi sợ của mọi người. Đám đông bắt đầu xì xào, tiếng bàn luận ngày càng lớn. Ai cũng lo lắng cho số phận của mình, rằng cái chết khủng khiếp sẽ đến bất cứ lúc nào.

Lão Dương đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng. “Chúng ta không thể chắc chắn điều gì lúc này. Nhưng ta tin rằng Linh đã làm hết sức mình. Có thể chúng ta vẫn còn một cơ hội…”

Nhưng trước khi lão kịp nói thêm, từ phía xa, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, làm tan biến mọi tia hy vọng vừa nhen nhóm.

Bóng tối dày đặc bao trùm lên con đường dẫn ra khỏi làng. Trong bóng đêm đó, một bóng hình trắng toát đang tiến lại gần, từng bước chân nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất. Đó là người phụ nữ trong bộ áo dài trắng, đôi mắt đỏ ngầu như máu sáng rực trong màn đêm.

Phía sau nàng là những con rối vô hồn  những người dân của làng đã từng biến mất sau khi nghe tiếng hát của hồ ly. Giờ đây, họ không còn là chính mình nữa. Đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt không còn biểu cảm, nhưng cơ thể họ di chuyển theo từng cử động của người phụ nữ. Họ là những con rối trong tay nàng, bị điều khiển bởi tiếng hát ma quái.

Tiếng hát của người phụ nữ tiếp tục vang lên, nhấn chìm mọi thứ trong một cơn mê hoặc vô hình. Từng người trong làng, không thể chống lại sức hút kỳ lạ ấy, bắt đầu tiến ra khỏi nhà, như những con thiêu thân bị hút vào ngọn lửa chết chóc.

Bà Lâm, mẹ của Phúc, là một trong những người đầu tiên rời khỏi ngôi nhà của mình. Đôi mắt bà nhắm lại, cơ thể bà di chuyển một cách vô thức, từng bước từng bước tiến về phía người phụ nữ áo trắng. Tiếng hát của hồ ly không chỉ mê hoặc bà, mà còn mang đến cho bà một ảo giác kỳ lạ  trong mắt bà, bà thấy Phúc đang đứng đợi mình ở phía xa, mỉm cười với bà, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

“Phúc…” Bà Lâm thì thầm, đôi mắt đẫm lệ. “Mẹ đây… mẹ đến với con…”

Nhưng sự thật là, Phúc đã trở thành một con rối vô hồn, và bà Lâm đang tiến thẳng vào cái bẫy của hồ ly. Không chỉ riêng bà, mà toàn bộ dân làng đều bị tiếng hát ma mị ấy dẫn dụ, dần dần bị hút vào vòng xoáy chết chóc.

Lão Dương cảm nhận được sự bất thường khi thấy những người xung quanh mình bắt đầu rời đi một cách vô thức. Lão cố gắng gọi họ lại, nhưng không một ai phản ứng. Họ cứ tiếp tục bước đi, hướng về phía giọng hát.

Lão vội vã chạy về nhà, lấy một chiếc gương nhỏ thứ duy nhất mà lão biết có thể phản chiếu bản chất thực sự của hồ ly. Trong truyền thuyết, gương có thể phá vỡ ảo ảnh do hồ ly tạo ra, giúp người ta nhìn thấy thực tại và thoát khỏi mê hoặc. Lão chạy nhanh ra ngoài, đôi chân già yếu của lão bỗng chốc trở nên nhanh nhẹn hơn bao giờ hết, như bị thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi tột cùng.

Đến nơi, lão nhìn thấy người phụ nữ áo dài trắng đang đứng giữa ngôi làng, xung quanh là những con rối vô hồn. Linh hồn của người dân đã bị hồ ly chiếm đoạt, và họ chỉ còn là cái xác không hồn, tuân theo sự điều khiển của con quái vật. Người phụ nữ quay đầu nhìn lão, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười đẫm máu.

Lão Dương không do dự, lão giơ cao chiếc gương lên, hướng thẳng về phía nàng.

Ánh sáng từ chiếc gương lập tức phản chiếu lại, chiếu thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của hồ ly. Người phụ nữ áo trắng khựng lại, đôi mắt nàng mở to, như bị ánh sáng gương làm lóa mắt. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng bật cười lớn hơn, giọng cười đầy khinh khỉnh.

“Ngươi nghĩ thứ này có thể chống lại ta sao?” Hồ ly cười khẩy, rồi bất ngờ giơ tay ra phía trước. Một luồng gió mạnh bắn ra từ tay nàng, thổi tung chiếc gương khỏi tay lão Dương, vỡ tan tành trên mặt đất.

Lão Dương choáng váng, không tin vào những gì vừa xảy ra. “Không… không thể nào…”

Người phụ nữ bước tới gần lão, đôi mắt nàng sáng rực trong đêm tối. “Ngươi đã quá già và ngu ngốc, lão Dương. Trò chơi này không dành cho ngươi. Đến lượt ngươi rồi.”

Trước khi lão kịp phản ứng, bàn tay của người phụ nữ đã chạm vào trán lão. Một cơn đau nhói bùng lên trong đầu lão, và trước khi lão kịp thốt ra một tiếng nào, cơ thể lão đã đông cứng lại. Lão trở thành một con rối khác trong tay hồ ly, đôi mắt trống rỗng và vô hồn.

Tiếng hát tiếp tục vang vọng, không ai có thể thoát khỏi nó. Trong làng Lạc Giang, từng người một bị cuốn vào cơn mê hoang dại, trở thành những con rối bị điều khiển bởi hồ ly. Không còn ai có đủ sức mạnh để chống lại sự mê hoặc của nàng.

Nhưng trong bóng tối, một ánh sáng nhỏ nhoi vẫn còn le lói. Đó là Linh. Cô không còn là chính mình nữa, nhưng linh hồn cô vẫn tồn tại đâu đó, bị giam cầm trong mê cung của hồ ly. Và từ nơi sâu thẳm trong bóng tối, cô biết rằng vẫn còn một hy vọng  một tia sáng cuối cùng có thể giải thoát cho tất cả.

Nhưng để làm được điều đó, cô phải đánh bại hồ ly từ bên trong.

Trò chơi của hồ ly vẫn chưa kết thúc, và Linh là người duy nhất có thể thay đổi kết cục.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00