Chương 4: Người Được Chọn
Lão Dương trở về làng Lạc Giang với một tâm trạng nặng nề. Câu chuyện về lời nguyền và máu của người có duyên với hồ ly như đám mây đen phủ kín suy nghĩ của lão. Trong suốt chặng đường về, lão cố gắng lục lại từng chi tiết nhỏ từ những gì người đàn ông ở ngôi làng hoang tàn kể lại, nhưng tất cả vẫn mơ hồ như sương khói. Người duyên với hồ ly, ai có thể là người ấy? Và liệu người đó có sẵn sàng hy sinh để cứu cả làng?
Lão bước chậm rãi qua cổng làng, nơi những người dân vẫn đang chìm trong cơn hoảng loạn sau cái chết của nhóm thanh niên. Tiếng khóc than, những lời cầu nguyện vang lên khắp nơi. Mọi người đồn đoán về những điều kỳ bí, từ ma quỷ đến quỷ dữ, nhưng không ai có câu trả lời chắc chắn.
“Trưởng làng, ông đã tìm ra manh mối gì chưa?” Một giọng nói vang lên phía sau, kéo lão Dương ra khỏi dòng suy nghĩ. Đó là bà Lâm, người mẹ của Phúc một trong những nạn nhân. Gương mặt bà vẫn đầm đìa nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, khẩn thiết nhìn lão Dương với hy vọng mong manh.
Lão hít một hơi dài, đôi mắt già nua nhìn quanh đám đông dân làng. “Tôi đã tìm ra gốc rễ của chuyện này,” lão nói, giọng chậm rãi nhưng đầy kiên quyết. “Gánh hát hồ ly không phải là một hiện tượng mới mẻ. Nó đã từng xuất hiện ở những nơi khác, và nguyên nhân dẫn đến những cái chết này không gì khác ngoài một lời nguyền cổ xưa. Chỉ có một cách duy nhất để chấm dứt nó…”
Mọi người nín lặng, dồn ánh mắt về phía lão Dương, chờ đợi.
“Phải có một người có duyên với hồ ly đứng ra hy sinh, sử dụng máu của mình để giải thoát cho làng.” Lão Dương tiếp tục, giọng lão trầm hẳn xuống. “Nhưng vấn đề là… ai trong chúng ta là người được chọn? Ai có duyên với hồ ly?”
Tiếng thì thầm lan tỏa trong đám đông, nỗi sợ hãi len lỏi trong từng ánh mắt. Không ai muốn tin rằng có người trong làng liên quan đến con quỷ hồ ly khát máu kia. Nhưng sự thật vẫn đang hiện hữu, và cái chết sẽ tiếp tục đeo bám họ nếu không có ai đứng ra giải quyết.
Bất ngờ, từ phía xa, một giọng nói vang lên giữa đám đông. Đó là Linh cô gái trẻ con nhà ông thợ rèn. “Tôi… tôi nghĩ mình là người được chọn.”
Linh bước ra khỏi hàng, đôi chân cô run rẩy nhưng ánh mắt kiên định. Cô vẫn còn rất trẻ, chỉ vừa tròn mười chín, nhưng gương mặt lại mang vẻ u uất của người đã trải qua nhiều tổn thương. Mọi người sửng sốt nhìn cô, không ai ngờ một cô gái yếu ớt như Linh lại có thể đứng ra nhận trách nhiệm kinh khủng này.
Bà Lâm bàng hoàng, tiến về phía Linh, nắm chặt lấy tay cô. “Không, Linh! Con không thể… Con còn quá trẻ, sao có thể hy sinh vì chuyện này được!”
Linh rút tay ra, đôi mắt long lanh nước nhưng vẫn đầy cương nghị. “Cháu không biết chắc, nhưng từ khi còn nhỏ, cháu đã luôn nghe thấy những tiếng hát lạ mỗi đêm trăng mờ. Chỉ có cháu nghe thấy… không ai khác trong làng cảm nhận được. Cháu cũng từng mơ thấy một người phụ nữ trong bộ áo dài trắng, đứng trên sân khấu hát… Và trong mơ, cháu biết người đó đang gọi cháu.” Linh cúi đầu, giọng cô nhỏ lại. “Có lẽ đó là dấu hiệu… cháu chính là người có duyên với hồ ly.”
Mọi người đều chết lặng trước những lời Linh nói. Không ai dám tin vào sự trùng hợp kinh khủng này, nhưng cũng không ai dám bác bỏ nó. Lão Dương thở dài, bước tới gần Linh, đặt tay lên vai cô. “Nếu đúng như lời cháu nói, thì cháu thực sự là người được chọn. Nhưng cháu có hiểu việc này nghĩa là gì không? Cháu sẽ phải hy sinh mạng sống của mình.”
Linh khẽ gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt nhưng không hề dao động. “Cháu biết… nhưng cháu không thể để những người khác tiếp tục chết thêm nữa.”
Một khoảnh khắc yên lặng bao trùm lên tất cả. Ai nấy đều hiểu rằng quyết định của Linh đã được đưa ra. Không ai muốn chấp nhận sự hy sinh này, nhưng họ cũng biết rằng không còn lựa chọn nào khác.
Tối hôm đó, lão Dương cùng một số người trong làng tổ chức một buổi lễ chuẩn bị cho nghi thức giải thoát. Họ dựng một bàn thờ nhỏ ngay trước ngôi đền cổ trong làng, nơi mà theo người đàn ông bí ẩn, lời nguyền của hồ ly có thể bị phá vỡ. Linh đứng trước bàn thờ, tay cô nắm chặt một con dao nhỏ, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu xung quanh.
Lão Dương tiến tới, đặt tay lên vai Linh lần cuối. “Cháu đã sẵn sàng chưa?”
Linh gật đầu, ánh mắt không còn chút do dự. Cô nhìn thẳng vào đám đông người dân làng, đôi môi mấp máy một lời cầu nguyện thầm lặng. Cô biết mình sắp đối diện với cái chết, nhưng cô không hề sợ hãi. Trong tâm trí cô, hình ảnh người phụ nữ trong bộ áo dài trắng vẫn hiện rõ, như một định mệnh không thể trốn tránh.
Lão Dương cầm lấy con dao từ tay Linh, chuẩn bị thực hiện nghi thức. Nhưng ngay khi lưỡi dao chạm vào da thịt, một cơn gió lạnh buốt từ đâu thổi tới, khiến tất cả đều ngạc nhiên. Ánh đèn dầu chập chờn, rồi vụt tắt.
Bóng tối đột ngột bao trùm lên tất cả.
Trong khoảnh khắc đó, Linh cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang kéo cô ra khỏi thế giới thực. Cô thấy mình bị cuốn vào một không gian khác, nơi không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có bóng tối vô tận. Và ở đó, cô nghe thấy tiếng cười khúc khích, tiếng hát ma mị vang vọng từ khắp mọi nơi.
“Ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi ta sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối. “Ta đã chọn ngươi, Linh. Ngươi không thể chạy trốn khỏi số phận này.”
Linh đứng sững lại, đôi chân cô không thể di chuyển. Trước mặt cô, từ bóng tối, người phụ nữ với bộ áo dài trắng từ từ hiện ra, mái tóc đen dài buông xõa xuống, che khuất một phần gương mặt. Đôi mắt của nàng sáng rực, đỏ ngầu như máu.
“Ngươi không thể giải thoát ta,” người phụ nữ thì thầm. “Ngươi chỉ có thể trở thành một phần trong trò chơi của ta…”
Linh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, không thể thốt nên lời. Cô hiểu rằng số phận của cô đã được định đoạt từ lâu cô không thể chống lại sự khống chế của hồ ly. Nhưng trong giây phút đó, Linh nhận ra rằng dù có hy sinh, cô vẫn không thể cứu được ngôi làng.
Trò chơi chết chóc của hồ ly vẫn sẽ tiếp diễn.