Chương 12: Khi Trúc Biết Khóc
Ba đêm sau Lễ Giao Trúc, cây Trúc Mang Nhịp cây tre non đã nhận nhịp từ A Mộc bất ngờ nứt vỏ.
Vết nứt không sâu, nhưng từ bên trong rỉ ra một thứ dịch không phải nhựa tre bình thường. Nó không trong, không đục, mà lấp lánh như thủy ngân, lặng lẽ nhỏ xuống nền đá bên dưới thành từng giọt bạc.
Người Tộc Đá Trúc chưa từng thấy điều này. Cả những người già nhất trong tộc những người từng chứng kiến mười một đời Giao Trúc cũng chỉ im lặng, rồi quỳ xuống trước thân cây, lẩm nhẩm một bài chú bằng tiếng Miêu cổ.
A Mộc được gọi đến.
Cô nhìn thấy giọt nhựa màu bạc ấy và lòng co lại như bị bóp.
Một ký ức không phải của cô ùa lên.
Một người con gái, mặc áo trắng, múa giữa rừng trúc lúc rạng đông.
Nhưng xung quanh cô không có sông. Không có gió. Chỉ tro.
Cô không múa để trình diễn. Cô múa… để chết.
A Mộc giật mình. Tay cô run.
“Cây tre này… đang nhớ một điệu múa chưa từng được truyền.”
Ký Ức Lạ Trong Nhịp Mình
Tộc trưởng Đá Trúc tìm đến A Mộc trong đêm.
“Máu con đã giao nhịp cho cây. Nhưng khi cây khóc bằng nhựa bạc, nghĩa là con đã để một ký ức lạ lọt vào điệu múa.”
“Nhưng con chỉ múa bằng những gì con từng sống…”
“Không. Đã từng có một điệu múa bị cấm.
Một điệu múa mà người múa nó… đã tự thiêu mình bằng chính bước chân.”
“Đó là Điệu Mộc Hồi Tro.”
Điệu Mộc Hồi Tro Vũ Khúc Cấm
Tộc trưởng kể:
“Từ thời Hán Sơ, khi Độc Mộc Phiêu còn dùng gỗ, có một người con gái mang dòng máu Ngự Thủy nhưng mang trái tim phản nghịch. Cô đã tạo ra một bài múa dành riêng cho những người bị quên, những người chết không ai khóc. Một điệu múa không cần nước, không cần gió, chỉ cần lửa.”
“Cô ấy múa trên tro người thân mình sau một trận bệnh khiến cả làng hóa than.”
“Điệu múa ấy gọi là Mộc Hồi Tro Mộc là tre, Hồi là trở lại, Tro là tro tàn.
Người múa nó có thể khiến cây trúc mọc từ tro xương, nhưng cái giá là… ký ức của người múa sẽ bị cuốn đi, không còn là của chính mình.”
“Không ai dám truyền điệu múa ấy. Nhưng có vẻ… trong bước múa cuối cùng của con, vào lúc Ca Thủy hồi sinh, một mảnh ký ức ấy đã bám vào nhịp.”
A Mộc im lặng. Máu cô dường như lạnh dần đi.
“Vậy… có nghĩa… trong bài múa con truyền cho cây trúc, có một phần của một vũ công đã từng quên mình.”
Tộc trưởng gật đầu:
“Và khi cây trúc khóc… nghĩa là cô ấy đang xin con múa lại điệu đó cho trọn.”
Trở Lại Rãnh Nhịp Cũ Múa Trong Tro
A Mộc bước lại khe đá nơi lễ Giao Trúc đã diễn ra. Nhưng lần này, không có gió. Không có tiếng. Không có ai.
Chỉ có cây trúc non đang rỉ máu bạc từng giọt lặng lẽ nhỏ xuống đất như mắt người chết đang khóc.
Cô nhắm mắt.
Rút sào trúc ra.
Rồi bắt đầu múa bằng những động tác chưa từng học.
Tay cô cong, nhưng không theo vòng nước. Chân cô nhảy, nhưng không nhẹ. Cô dập sào trúc xuống đá không để vang lên nhịp, mà để cắt ngang cơn im lặng. Lưng cô uốn như đang bị ai đè xuống. Mỗi bước đi nặng như mang xác.
Trong tâm trí cô, người con gái áo trắng hiện về.
“Mỗi người chết không ai khóc xương họ thành tro.
Nhưng mỗi người múa vì họ thì tro ấy thành tre.
Và tre ấy… sẽ mang lại tên cho người bị quên.”
Cô xoay vòng cuối cùng.
Thanh sào trúc gãy làm đôi.
Lửa bùng lên không từ đâu cả. Từ chính gót chân cô, nơi dập xuống đá.
Và trong ánh lửa ấy, cây tre non mở bung toàn bộ lá, vỏ nứt rạn, một giọng nói vang ra không phải âm thanh, mà là một cảm nhận rất rõ ràng:
“Tên ta là Tĩnh Hỏa.
Cảm ơn người đã múa để ta được trở về.”
Sáng Sớm Và Lá Mới
Khi bình minh lên, cây tre mới đã không còn rỉ bạc. Thân nó không xanh như trúc thường, mà xám tro, nhưng lá thì trong như sương mai.
Tộc trưởng nhìn cây, rồi cúi đầu với A Mộc:
“Từ nay, cây này sẽ được gọi là Trúc Tĩnh Hỏa, cây đầu tiên mọc từ ký ức bị phong ấn.”
“Và con không chỉ là người truyền nhịp.
Mà là người mở khóa quá khứ.”
A Mộc lặng lẽ đứng bên cây. Gió thổi qua. Không mang âm thanh sáo, không mang tiếng trống.
Chỉ có nhịp tim.
Và cô biết… vẫn còn nhiều điệu múa chưa từng được nhớ lại.