Chương 3: Tiếng Gọi Của Nước
Chiều buông dần xuống làng Sương Trúc, ráng đỏ nhạt phủ lên mặt sông như tấm lụa đào, phai dần vào dòng nước mang sắc máu. Trên bờ, những đụn sương trôi chầm chậm, cuộn lại thành hình dáng mơ hồ rồi tan ra không dấu vết tựa như những ký ức của tổ tiên, tồn tại lặng lẽ giữa trời đất này, chờ người gọi tên.
A Mộc ngồi im trên sợi tre lơ lửng giữa dòng. Cô không biết mình đã giữ thăng bằng được bao lâu. Mọi cảm giác về thời gian dường như mờ nhòa. Chỉ còn tiếng nước vỗ nhè nhẹ, tiếng gió vi vu xuyên qua rặng trúc, và một nhịp đập lặng lẽ trong lòng ngực không phải của riêng cô.
Đó là nhịp đập của sông.
Tiếng rì rầm cô nghe lúc nãy không lặp lại, nhưng cảm giác ấy vẫn còn. Như một làn sóng mỏng mảnh, cứ dập dờn nơi đáy tâm trí. Mỗi khi cô nhắm mắt lại, cô thấy những hình ảnh không phải của hiện tại: một vũ công đứng giữa dòng nước xoáy, xung quanh là cột nước dựng lên như vách thành; một con rồng đen không có mắt trườn qua giữa sương; và thanh trúc bay lượn như được điều khiển bằng ý niệm.
“Cháu đang chạm vào ký ức của nước,” ông nội nói sau lưng, từ bờ sông. Ông không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô đứng trên trúc, mà chỉ lặng lẽ quan sát, như thể… đã đợi khoảnh khắc này từ lâu.
“Có những điều không thể dạy bằng lời. Độc Trúc Phiêu không phải để học thuộc, mà là để lắng nghe. Muốn múa được, cháu phải biết lắng nghe sông không phải bằng tai, mà bằng tâm.”
A Mộc từ từ ngồi xuống, hai chân vẫn run nhẹ vì sức nước. Cô thở đều, lắng lòng lại.
“Ông dạy cháu đi.”
“Không. Sông sẽ dạy. Nhưng ta sẽ hướng cháu cách hỏi.”
Những ngày sau đó, cuộc sống của A Mộc dần thay đổi. Buổi sáng cô giúp ông hái trúc, phơi lá làm nón, buổi chiều ra sông luyện đứng trên trúc. Cô bắt đầu học cách giao hòa với dòng chảy, không chống lại nước, mà chuyển động cùng nó. Cô học cách dùng sào trúc điều hướng mà không ép buộc, và tập giữ nhịp thở sao cho trùng với sóng.
Lạ lùng thay, cô không cảm thấy mệt mỏi. Trái lại, mỗi lần tập luyện, cơ thể cô như nhẹ đi, đầu óc sáng hơn, và những cơn mơ kỳ lạ càng ngày càng rõ ràng.
Một đêm nọ, cô lại mơ thấy dòng sông. Nhưng lần này, cô không đơn độc.
Một người đàn ông cao lớn mặc áo vải thô đứng trên sợi tre, tay múa những động tác mà cô chưa từng thấy không mềm mại như múa dân gian, mà nhanh, mạnh, đầy lực đạo, như đang chiến đấu với sóng. Phía xa, một cánh cổng đá khổng lồ từ dưới sông từ từ trồi lên, giữa nó khắc dòng chữ cổ:
“Tê Hồn Thủy Môn Phiêu Nhập Bất Hồi”
(Cửa Linh Hồn Dưới Nước Ai Phiêu Vào Không Quay Lại)
Cô tỉnh giấc, người đầm đìa mồ hôi. Nhưng trong tim, không phải là sợ hãi. Mà là một tiếng gọi.
Sáng hôm sau, A Mộc đến bên ông nội, đưa cho ông xem quyển sách “Ngự Thủy Trúc” mà cô đã đọc suốt đêm.
“Ông, những ký hiệu này… giống như bản đồ. Nhưng cháu không hiểu nó chỉ đến đâu.”
Ông im lặng một lúc lâu, rồi kéo từ trong tay áo ra một mảnh vải cũ được cuộn tròn cẩn thận. Trải ra, trên đó là một bản đồ thô sơ không ghi tên làng, không có núi đồi, chỉ có một dòng sông uốn lượn và những chấm tròn nhỏ chạy dọc hai bên bờ. Ở giữa dòng sông là hình một mắt rồng.
“Mỗi người học Độc Trúc Phiêu thực thụ đều mơ thấy ‘Cửa Linh Hồn Dưới Nước’. Truyền thuyết nói rằng nơi đó là nơi rồng ngủ cũng là nơi bí mật về Độc Trúc Phiêu được khai sinh. Nhưng để đến được đó, cháu phải qua ba tầng sóng, bảy lần gió, và… một lần đối mặt với chính mình.”
“Ông chưa từng đến đó sao?”
“Không ai trong làng từng vượt qua. Trừ mẹ cháu. Bà đã đi. Và… không quay về.”
A Mộc nắm chặt sào trúc trong tay. Cô biết điều gì đó rất lớn đang chờ đợi phía trước. Một sợi dây mảnh mai nối giữa cô, mẹ, tổ tiên, dòng sông, và điệu múa ngàn năm. Và sợi dây ấy đang căng ra, kéo cô vào hành trình không thể quay lại.
“Cháu sẽ đi. Nhưng không phải để thử thách. Mà để hoàn tất điệu múa mẹ chưa từng múa xong.”
Chiều hôm đó, A Mộc ra sông. Lần đầu tiên, cô mang theo cả sợi tre bị phong ấn vẫn còn vòng sắt khoá hai đầu. Khi cô đặt nó xuống nước, sợi tre tự xoay tròn, nổi lên và… phát sáng nhè nhẹ dưới ánh tà dương.
Gió nổi lên. Sóng lăn tăn dọc bờ sông. Và trong gió, cô lại nghe tiếng thì thầm quen thuộc:
“Hỡi người mang hồn tre…
Ngươi đã sẵn sàng bước vào vũ điệu của thử thách chưa?”
A Mộc nhắm mắt. Và múa.
Lần đầu tiên, cô không nhớ động tác. Không đếm nhịp. Không kiểm soát. Chỉ để thân thể trôi theo hơi thở của sông.
Và dưới lòng nước sâu thẳm, mắt rồng khẽ hé mở.