Chương 1 trở về
Trở về
Tác giả: Anydinh
Sau những năm bôn ba xứ người, cũng đã đến lúc tôi phải trở về quê hương, nơi đó có gia đình và những người tôi yêu thương. Vì muốn tạo bất ngờ, nên tôi không gọi điện báo trước cho ai cả, mà tự mình đi về.
Ngày hôm đó với tôi quả thật là một ngày cực kỳ xui xẻo, chuyến bay của tôi dự định cất cánh lúc 5 giờ sáng, nhưng chẳng hiểu lý do gì, bị hoãn tới tận 12 giờ trưa mới làm thủ tục xuất cảnh.
Tưởng đã yên lành lên máy bay, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng loa thông báo thay đổi Đường bay vang lên. Hì hục kéo cái va ly nặng trịch đi tìm cửa chờ. Vừa tìm thấy số cửa thì lại nhận được thông báo do thời tiết xấu chuyến bay bị hoãn tới khi thông báo lại, đành phải ngồi chờ tới khi thông báo chuyến bay khởi hành. Ôi! Sao tôi lại xui xẻo đến như thế này!
Do sợ lỡ chuyến bay, nên những người đi cùng chuyến với tôi chẳng ai dám nghỉ ngơi, cố gắng đợi nhưng vô vọng. Ai cũng mệt rã rời chờ đợi lúc được trở về nhà.
12 giờ đêm, khi mọi người đã hết hy vọng về chuyến bay, thì có tiếng loa thông báo chuyến bay sẽ khởi hành lúc 1 giờ sáng. Ai cũng mừng rỡ vì sắp được trở về nhà, nên nhanh chóng thu xếp hành lý để lên máy bay. Sau 3 tiếng đồng hồ trên bầu trời, cuối cùng chúng tôi cũng đã được đặt chân lên đất mẹ thân yêu.
Hà Nội về đêm thật đẹp, thật lộng lẫy, và không kém phần náo nhiệt. Một chút mưa nhẹ khiến cho mọi thứ càng trở nên lung linh hơn.
Do trời còn sớm, tôi cố gắng tìm một khách sạn hoặc nhà nghỉ để ngủ cho đỡ mệt. Nhưng thật xui xẻo, đi mấy nơi, mà không có chỗ nào còn phòng. Không còn cách nào khác, đành gọi điện phiền bạn bè ra đón mình lúc nửa đêm. Nhưng khi sờ đến điện thoại, thì nó đã hết pin từ lúc nào không hay.
Nhìn quanh, có một quán ăn đêm ven đường, do ở sân bay chẳng dám đi đâu ăn vì sợ không kịp lên máy bay, nên bây giờ bụng có chút đói, tôi quyết định ghé vào quán kiếm cái gì bỏ bụng rồi mới tính tiếp.
Bước vào quán ăn, cô chủ quán đon đả hỏi:
– Cháu muốn ăn gì nào?
Nhìn những món ăn được bày trong cửa hàng, tất cả các món đều là món mà lâu rồi tôi không được ăn, làm tôi có ý muốn ăn cả. Có chút đắn đo, tôi quyết định gọi phở. Ăn được một lúc tôi bắt chuyện cho đỡ nhàm chán.
– Cô bán ở đây lâu chưa ạ?
Cô chủ quán vừa làm cho khách vừa trả lời:
– Được hơn hai mươi năm rồi cháu ạ.
– Cô bán được khá không ạ?
Cô chủ quán không ngẩng lên kiên nhẫn trả lời tôi:
– Cũng đủ sống cháu ạ.
Muốn nói chuyện thêm, nhưng lại sợ làm phiền cô, nên tôi đành im lặng ăn nốt bát phở của mình.
Khi đã ăn xong, thấy nhàm chán, tôi đưa mắt nhìn quanh, mặc dù là đêm khuya và trời đang mưa, nhưng quán vẫn rất đông khách. Chợt nhớ đến chuyện không biết phải đi đâu cho hết thời gian, giờ này con gái lang thang một mình sẽ rất nguy hiểm. Ngại ngùng tôi cất lời:
– Cô ơi! Cháu vừa đi xa về, không tìm được nhà nghỉ. Cô cho cháu ngồi nhờ ở đây tới sáng nhé. Giờ cháu cũng chẳng biết đi đâu nữa.
Cô chủ quán mỉm cười trả lời tôi:
– Ừ cháu cứ ngồi ở đây đi. Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ xe buýt chạy. Cháu con gái đi lang thang nguy hiểm lắm.
Như người chết đuối vớ được cọc, tôi vội vàng cảm ơn
– Cháu cảm ơn cô.
Cô chủ quán ngẩng lên khẽ mỉm cười,
– Không có gì đâu, cháu cứ ngồi thoải mái đi. Khoảng năm giờ rưỡi là xe buýt đi qua đây đấy.
Cô nói xong lại tiếp tục làm công việc của mình. Ngồi được một lúc, không biết do mệt mỏi hay do thức quá lâu. Mắt tôi nhíu lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đang mơ màng, chợt có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Lúng túng nói:
– Cháu xin lỗi! Cháu mệt quá nên ngủ quên mất. Đến giờ xe buýt chạy rồi ạ?
Cô bán hàng khẽ mỉm cười nói:
– Chưa cháu ạ. Mới có bốn giờ mười lăm thôi. Cô thấy cháu có vẻ mệt, chắc cũng thức lâu rồi. Vào trong kia có chiếc võng nhỏ nằm một chút cho đỡ mệt.
Tôi ngại ngùng nói:
– Dạ thôi cháu ngồi đây được rồi ạ.
– Không phải ngại. Ai cũng có lúc lỡ độ đường. Cháu cứ vào đó mà ngủ một chút.
Tôi ngập ngừng không biết phải nói sao cho cô hiểu.
– Cháu…
Cô không nói gì, cầm tay tôi kéo vào trong nhà. Căn nhà nhỏ nhưng khá rộng rãi và thoáng mát. Có lẽ ở đây chỉ có hai vợ chồng cô chủ quán, cho nên bất cứ vật dụng gì cũng chị có một đôi. Mệt mỏi và buồn ngủ, tôi ngại ngùng gãi đầu nói:
– Vậy cô cho con nghỉ nhờ một chút ạ.
Cô vỗ vai tôi, mỉm cười:
– Thôi ngủ đi không mệt.
– Vâng ạ.
Chờ cô đi khỏi, tôi nằm lên võng, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Khi tôi mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, bước ra khỏi nhà, tôi thấy cô chủ quán đang úp bát lên kệ. nhìn thấy tôi, cô
mỉm cười hỏi:
– Cháu dậy rồi à?
– Vâng ạ. Cháu vừa dậy. – Tôi gãi đầu ngại ngùng trả lời cô: – Cháu làm phiền gia đình quá! Không có cô, giờ cháu chẳng biết thế nào nữa.
– Có gì đâu mà phiền nhà có hai ông bà già, có thêm người cũng vui mà. Cô làm cái gì cho cháu ăn nhé.
Tôi vội xua tay nói:
– Dạ thôi ạ, cháu làm phiền gia đình nhiều rồi. Giờ cháu xin phép đi cho kịp xe. Giờ này không liên lạc được với cháu, người nhà chắc đang lo lắm ạ. – Nói đoạn tôi rút tiền trong túi ra, đặt nhẹ vào tay cô, cười cười, – Cô cho cháu gửi chút tiền gọi là cảm ơn gia đình.
Cô nhét lại tờ tiền vào tay tôi nói:
– Không cần đâu, cháu để dành mua quà cho gia đình.
…
Chia tay cô chủ quán trở về nhà, rời xa Hà Nội, rời xa đô thị phồn hoa ấy, nơi mảnh đất nghìn năm văn hiến, trái tim linh hồn của người Việt.
Người ta nói, Hà Nội là mảnh đất của sự hối hả, và bon chen, cuộc sống xô bồ khiến cho người ta quên đi rất nhiều thứ, thậm chí quên đi cả bản chất vốn có của mình. Nhưng tôi lại thấy, đâu đó giữa lòng Hà Nội, vẫn còn đó hai chữ tình người, nó mộc mạc, chân chất như tính tình người Việt xưa. Hà Nội trong tôi không chỉ có đẹp đẽ, mà còn có cả lòng nhân ái của con người với con người…