Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị trái tim bị đánh thức Chương 1: đánh thức trái tim

Chương 1: đánh thức trái tim

1:50 chiều – 29/04/2025

 

 

– Anh ấy đẹp trai thật, không biết có người yêu chưa nhỉ?

– Ôi dào đẹp trai mà kiêu, nghe đồn anh ta là bê đê đấy.

– Vậy à? Tiếc thế! Đẹp trai thế kia mà lại…

 

Tiếng xì xào bàn tán đã lọt vào tai Minh Hưng, nhưng anh không hề bận tâm. Bởi nhiều năm qua, Hưng chưa từng để tâm tới bất kì người con gái nào. Không phải là vì không có ai để mắt tới cậu, mà bởi vì tâm trí Hưng đã đổ dồn hết vào sự nghiệp.

 

Gia đình Minh Hưng là gia đình nghèo nhất xứ, anh cả, chị hai và chị ba đã phải bỏ học đi làm sớm để phụ cha mẹ nuôi đàn em. Khi còn nhỏ Minh Hưng không những là một cậu bé ham học, mà còn học rất giỏi. Thầy cô và gia đình luôn tự hào về cậu. Năm Minh Hưng học lớp 9, bố của cậu lâm bệnh nặng, thuốc thang tốn kém, chạy đông chạy tây vay mượn, để chữa trị cho ông. Thấy mọi người vất vả kiếm tiền trả nợ và chữa trị cho bố, Hưng tìm mẹ và ngỏ lời:

 

– Mẹ ơi! Con muốn nghỉ học để đi làm phụ mọi người.

 

Bất ngờ vì lời  nói của con trai, nhưng cuối cùng bà Hà mẹ của Hưng cũng chấn tĩnh lại, nét mặt bà trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào con trai:

 

– Mẹ không cho phép con nghỉ học, muốn thoát khỏi nghèo đói, con phải chịu khó học hành, như thế mới mới có hy vọng đổi đời.

 

Minh Hưng không nói gì nữa, để mặc mẹ trách mắng, nhưng trong lòng cậu đã quyết định bỏ học để đi làm. Ngày hôm sau, thay vì đến trường Hưng lang thang khắp nơi để xin việc, cuối cùng cũng xin được công việc rửa bát tại một quán ăn.

 

Từ đó ngày ngày cậu bé Minh Hưng tới quán ăn chăm chỉ làm việc. Được một tuần chuyện cậu bỏ học bị phát hiện, Cậu bị mẹ đánh một trận đòn nên thân, từ đó ngày hai buổi mọi người thay nhau canh trừng cậu đi học, cũng vì thế khoản thu nhập của gia đình bị ảnh hưởng. Một lần bị đau bụng, cậu bé tỉnh dậy nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện với nhau:

 

– Tháng này thu nhập ít quá, chỉ đủ tiền trả nợ, không có dư đồng nào. Kể mà Thằng Hưng không nổi loạn, thì cũng có một khoản dư sau này lo cho bọn trẻ.

 

Bố thở dài:

 

– Thôi chịu khó vậy, chịu khó vậy để thằng bé sau này không khổ cho chúng ta.

 

Sống mũi Hưng cay cay, cậu òa khóc lao vào xin lỗi cha mẹ, và tự hứa sẽ không bao giờ bỏ học nữa. Cũng từ ngày đó, cậu bé lao vào học hành, không còn nghĩ đến chuyện bỏ học đi làm nữa. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc cậu bé Hưng ngày nào giờ đã là một chàng trai trưởng thành chững chạc, vì gia đình, cậu gạt bỏ hết tất cả chú tâm vào công việc với hy vọng cha mẹ và anh chị đỡ vất vả.

 

Nhưng cuộc sống cũng không được như mong muốn, cố gắng tới đâu, cậu cũng chỉ là kẻ làm công ăn lương, chẳng dư dả được bao nhiêu, mà bệnh của bố cậu ngày một nặng, tiền thuốc men cũng nhiều lên, cố gắng lắm mới đủ tiền để lo cho bố. Cũng từ đó, Hưng càng mải mê kiếm tiền, bỏ mặc mọi thứ xung quanh.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc Hưng đã ngoài 30, anh chị cậu cũng đã có gia đình riêng, vậy mà cậu vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, ngươi ta truyền tai nhau rất nhiều điều khó nghe. Nhưng những thứ ấy cậu không hề bận tâm, bởi vì điều mà Hưng quan tâm là làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền cho cha mẹ đỡ khổ.

 

– Này mọi người! Hôm nay chúng ta có thêm thành viên mới, cô ấy tên là Nguyệt Ánh, vừa mới ra trường, mọi người giúp đỡ cô ấy nhé. – Đoạn quản lý quay sang Hưng gọi: – Hưng! Em hướng dẫn cô ấy nhé!

 

Dang cắm cúi làm việc, bị gọi tên Hưng ngẩng lên trả lời “vâng” để cho qua chuyện. Nhưng giây phút chạm vào ánh mắt Hưng chạm vào khuôn mặt người con gái ấy, dường như trái tim cậu đã loạn nhịp, lần đầu tiên trong đời Hưng biết rung động là như thế nào.

 

Nguyệt Ánh không xinh đẹp, thời thượng như những cô gái mà anh đã từng gặp, mà ở cô có cái gì đò làm Hưng không thể rời mắt. Bắt đầu từ ngày đó, Cậu hướng dẫn Nguyệt Ánh rất nhiệt tình, chủ yếu là để cậu có thể gần cô ấy thêm một chút. Dần dà, từ rung động chuyển thành yêu lúc nào không hay, nhưng Hưng chưa từng yêu ai, nên cậu không biết thể hiện tình yêu của mình như thế nào. Mỗi lần bên cạnh cô, trái tim Hưng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lắp bắp mãi mới nòi nên lời.

 

Người trong cuộc chưa tỏ mà ngoài cuộc đã tường tận, có lần đồng nghiệp tò mò hỏi Hưng:

 

– Mày thích nhỏ Nguyệt Ánh à?

 

Hưng lúng túng đỏ mặt trả lời:

 

– Làm… làm gì có. Chỉ nói linh tinh. Cô ấy hiểu lầm thì chết.

– Không phải cãi, tôi biết hết rồi. Thích người ta thì cứ nói ra, để trong lòng làm gì cho khổ.

 

Hưng cúi đầu giọng lí nhí:

 

– Chỉ sợ cô ấy không nhận lời mà quay ra ghét tôi ấy.

– Phải thử thì mới biết được chứ. Tự tin lên!

 

Hưng ấp úng nói:

 

– Tôi…

– Không phải ngại. Đàn ông là phải mạnh mẽ, như thế mới có được người mình yêu.

 

Nghe lời đồng nghiệp, Hưng quyết định sẽ nói cho Nguyệt Ánh biết tình cảm của mình. Rụt rè tiến đến gần, cậu ấp úng nói:

 

– Nguyệt… Nguyệt Ánh này! Hôm… hôm nay em có bận gì không?

 

Nguyệt Ánh ngước lên trả lời:

 

– Hôm nay em bận rồi ạ, em đi đón bạn trai em, hôm nay anh ấy từ nước ngoài về. Hẹn anh hôm khác nha.

 

Hưng chết lặng khi nghe thấy lời nói ấy của Nguyệt Ánh. Trái tim cậu như vỡ vụn. Nó đau lắm, đau không thở được. Cậu không biết tại sao nó lại đau như thế, dường như có cái gì đó đang bóp nghẹt trái tim và linh hồn của Hưng. Lời yêu thương cậu chỉ có thể chôn sâu nơi đáy lòng mãi mãi

không bao giờ nói ra. Lặng lẽ đứng đằng xa để ngắm nhìn, quan tâm và chăm sóc cô.

 

 

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00