Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

5:06 chiều – 31/07/2025

Và rồi, một ngày nọ, trời mưa lớn. Khải đưa Lan về nhà sau giờ làm việc. Bầu không khí giữa họ trở nên im lặng và căng thẳng. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhận ra điều gì đó đang thay đổi trong lòng mình. Họ cố gắng lảng tránh, nhưng điều không thể phủ nhận là khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp lại. 

Cuối cùng, mọi thứ bắt đầu từ một cái ôm an ủi…

Khải và Lan ngồi lặng lẽ trong phòng khách, ánh sáng nhạt từ ngọn đèn bàn hắt lên bầu không khí đầy nặng nề. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như nhịp đập chậm rãi, đều đều nhưng nặng trĩu. Khải nhìn Lan, thấy ánh mắt cô mờ đi vì những cảm xúc mà anh cũng không dám gọi tên. Anh có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và cô đơn của Lan, một cảm giác mà chính anh cũng đang đối mặt, nhưng với một góc độ hoàn toàn khác.

“Anh có bao giờ cảm thấy lạc lõng không, Khải?” Lan bất ngờ hỏi, giọng cô thoảng nhẹ nhưng mang theo nỗi u buồn sâu thẳm.

Khải im lặng, không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn Lan, thấy sự chờ đợi trong ánh mắt cô, nhưng đồng thời cũng thấy sự đấu tranh. Đây không còn là những câu chuyện bình thường về công việc hay cuộc sống hàng ngày nữa. Đây là những cảm xúc sâu kín, một thứ mà cả hai đang cố gắng giữ kín trong lòng, nhưng nay lại trỗi dậy.

“Có chứ,” Khải đáp chậm rãi, giọng anh trầm xuống. “Tớ cũng từng thấy lạc lõng, dù mọi thứ xung quanh có vẻ ổn. Đôi khi, có những lúc tớ không biết mình thực sự muốn gì.”

Lan gật đầu nhẹ, như thể cô đã biết trước câu trả lời. Cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào ly nước trên bàn, đôi tay khẽ siết lại.

“Em đã từng rất hạnh phúc với Hưng,” Lan thổn thức, giọng cô nghẹn lại. “Nhưng dạo này, em cảm thấy mọi thứ như đang rời xa em, xa dần… Hưng ngày càng bận rộn với công việc, anh ấy không còn nhiều thời gian cho em nữa. Mỗi lần anh ấy đi, em cảm thấy như mình đang dần bị bỏ lại phía sau.”

Khải thấy tim mình nhói lên khi nghe những lời đó. Anh hiểu rõ Hưng là người thế nào  một người chồng tận tâm, luôn yêu thương và trân trọng vợ. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng, chính Hưng đã vô tình tạo ra khoảng cách này giữa hai người họ. Khải đã từng nghĩ rằng việc chăm sóc Lan chỉ là nhiệm vụ đơn giản, một lời nhờ vả từ người bạn thân thiết. Nhưng bây giờ, anh nhận ra rằng cảm xúc của mình dành cho Lan không còn thuần túy là tình bạn nữa.

“Lan, tớ… tớ không biết phải nói gì,” Khải lúng túng. Anh có thể cảm nhận được điều gì đó rất sai lầm đang diễn ra, nhưng lý trí anh không còn đủ mạnh mẽ để ngăn lại.

Lan ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt chưa rơi, đầy sự yếu đuối mà anh chưa từng thấy. Cô khẽ cất tiếng, “Em không trách anh ấy, nhưng em thực sự mệt mỏi. Em không biết mình phải làm gì để giữ lại mọi thứ nữa.”

Trong khoảnh khắc đó, Khải không thể kiềm chế được. Anh bước tới gần Lan, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đặt tay lên vai cô, cái chạm nhẹ nhàng nhưng ấm áp. Lan không phản kháng, cô chỉ lặng lẽ dựa đầu vào vai anh, tìm kiếm một chút an ủi trong sự hiện diện của Khải.

“Mọi thứ sẽ ổn thôi, Lan,” Khải nói, nhưng ngay cả anh cũng không tin vào điều mình vừa nói. Lời nói ấy như một lời dối trá, vì anh biết rằng từ giây phút này, mọi thứ đã vượt qua ranh giới mà anh không bao giờ nghĩ mình sẽ bước qua.

Và rồi, như một cơn sóng mạnh cuốn đi tất cả, Lan ngước lên nhìn Khải, ánh mắt cô tràn ngập những cảm xúc mà anh không thể từ chối. Không còn là sự yếu đuối, mà là sự khao khát  một điều mà cả hai đều đã cố gắng chối bỏ bấy lâu.

Trước khi Khải kịp suy nghĩ, Lan đã nghiêng người lên, và môi họ chạm vào nhau. Nụ hôn đầu tiên giữa họ không phải là một cơn bùng nổ mãnh liệt, mà là một sự đầu hàng, một khoảnh khắc mà cả hai đều để mặc cho cảm xúc dẫn lối. Nó chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo biết bao đau đớn và dằn vặt. 

Khải cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn nhịp, sự tội lỗi và khao khát hòa quyện trong một cơn lốc không thể kiểm soát. Anh biết mình đang phản bội Hưng, nhưng anh không thể dừng lại. Lan, người phụ nữ mà anh không bao giờ nghĩ mình sẽ yêu, giờ đây đã trở thành trung tâm của mọi suy nghĩ trong anh.

Cả hai chìm đắm trong khoảnh khắc sai lầm ấy, một khoảnh khắc mà họ đều biết rằng sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Sau đêm mưa đó, mọi thứ thay đổi mãi mãi. Những cuộc gặp gỡ giữa Khải và Lan không còn đơn thuần chỉ là bạn bè. Họ vẫn tiếp tục làm việc cùng nhau, nhưng ánh mắt và cử chỉ giữa họ trở nên ngập ngừng, chứa đựng nhiều hơn là lời nói. Cả hai đều biết rằng họ đã bước qua ranh giới nguy hiểm, nhưng thay vì quay lại, họ lại dần dần lao vào mối quan hệ vụng trộm, với cảm xúc ngày càng mãnh liệt hơn.

Khải bắt đầu tìm mọi lý do để ở bên Lan nhiều hơn. Những buổi ăn trưa chung, những lần làm việc đến khuya, tất cả đều là cái cớ để họ có thể dành thời gian bên nhau. Mỗi lần ở gần nhau, họ lại không thể kìm chế được những cảm xúc đang ngày càng cháy bỏng trong lòng.

Lan cũng không thể che giấu cảm xúc của mình. Cô biết rằng những gì cô đang làm là sai trái, nhưng cô không thể ngừng lại. Cô đã từng yêu Hưng, nhưng tình yêu ấy giờ đây dường như nhạt nhòa trước sức hút mãnh liệt mà Khải mang lại. Cô cảm thấy mình được hiểu, được lắng nghe, và được yêu thương theo cách mà Hưng không thể mang lại trong khoảng thời gian xa cách.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00