Cuộc họp kết thúc trong sự đồng thuận. Mọi người đều gật đầu, nhưng Đăng vẫn giữ sự cảnh giác trong lòng. Anh cần phải theo dõi tình hình để bảo đảm rằng Tú sẽ thực sự thay đổi.
Trong những tuần tiếp theo, Đăng thấy Tú làm việc chăm chỉ hơn. Cô tích cực tham gia vào việc phát triển thực đơn mới và tổ chức các buổi tập huấn cho nhân viên. Mặc dù có nhiều dấu hiệu tích cực, nhưng Đăng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Anh quyết định sẽ tăng cường sự giám sát đối với cô.
Một ngày nọ, trong khi kiểm tra các hóa đơn, Đăng phát hiện một khoản chi tiêu lớn cho việc mua sắm đồ dùng và nguyên liệu từ một nhà cung cấp lạ. Điều này khiến anh băn khoăn. “Tú, bạn có thể giải thích về khoản chi này không?” Đăng hỏi khi cô vừa trở về từ việc mua sắm.
“À, đó là một nhà cung cấp mới mà em nghĩ sẽ giúp chúng ta có nguyên liệu tốt hơn cho thực đơn sắp tới,” Tú đáp, nhưng vẻ mặt cô có chút ngập ngừng.
“Bạn có chắc chắn rằng đây là một quyết định đúng đắn không? Tôi cần bạn giữ thông tin này minh bạch,” Đăng nhấn mạnh.
“Em hứa, Đăng. Em đã kiểm tra và đây là một lựa chọn tốt,” Tú khẳng định, nhưng Đăng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lo lắng.
Trong những ngày tiếp theo, Đăng đã theo dõi kỹ lưỡng mọi giao dịch và cuộc gặp gỡ của Tú. Anh cũng không ngừng trò chuyện với nhân viên để nắm bắt tình hình. Dù có nhiều cải thiện, nhưng sự nghi ngờ vẫn cứ len lỏi trong tâm trí anh.
Một buổi tối, khi Đăng ở lại làm việc muộn, anh nhận được một cuộc gọi từ người bạn điều tra. “Tôi đã theo dõi nhóm nhà hàng đối thủ mà Tú từng dính líu. Có thông tin cho thấy họ đang có kế hoạch mở một sự kiện lớn và muốn hợp tác với Hương Quê,” người bạn nói.
“Đây không thể là trùng hợp. Tôi cần phải biết rõ mọi thứ. Bạn có thể tìm hiểu xem Tú có liên quan đến sự kiện đó không không?” Đăng hỏi, lòng tràn đầy lo lắng.
“Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu và báo cho bạn,” người bạn đáp.
Đăng không thể chờ đợi thêm. Anh quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Tú một lần nữa. Khi cô đến nhà hàng vào sáng hôm sau, anh gọi cô vào văn phòng. “Tú, tôi cần bạn thành thật với tôi. Có phải bạn đang có kế hoạch tham gia vào sự kiện của nhóm nhà hàng đối thủ không?” Đăng hỏi.
Tú nhìn anh, vẻ mặt hoảng hốt. “Không, em không có ý định làm vậy! Em đã hứa sẽ không liên lạc với họ,” cô nói, nhưng Đăng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Tôi đã nhận được thông tin rằng bạn có thể đang dính líu vào họ một lần nữa. Tôi cần bạn nói cho tôi biết sự thật,” Đăng khẳng định.
“Em… em không biết điều đó. Đăng, em thật sự không muốn gây rắc rối,” Tú đáp, ánh mắt cô dường như đang tìm kiếm một lời giải thích.
“Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu tôi phát hiện ra bạn vẫn tiếp tục liên lạc với họ, tôi sẽ không thể giữ bạn lại,” Đăng nói, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng cảm thấy đau xót.
Cuối cùng, Tú cúi đầu, dường như đã hiểu rằng mọi chuyện đang đi vào ngõ cụt. “Em xin lỗi, Đăng. Em không muốn làm hại Hương Quê. Em sẽ chấm dứt mọi liên lạc với họ. Em chỉ muốn làm tốt công việc của mình,” cô nói, giọng đầy cảm xúc.
Đăng cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng cũng không thể không nghi ngờ. Anh biết rằng phải theo dõi kỹ lưỡng mọi động thái của Tú. Quyết tâm bảo vệ Hương Quê, Đăng đã liên hệ với người bạn điều tra và yêu cầu anh theo dõi Tú một cách chặt chẽ hơn.
Trong suốt tuần tiếp theo, Đăng theo dõi và quan sát từng hành động của Tú. Mặc dù cô chăm chỉ làm việc, nhưng trong lòng Đăng vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một buổi tối, sau giờ làm, anh nhận được một cuộc gọi từ người bạn điều tra.
“Đăng, tôi đã phát hiện ra rằng Tú đã gặp gỡ một nhóm người lạ trong tuần này. Họ đang bàn về một sự kiện lớn và có vẻ như có liên quan đến nhà hàng đối thủ,” người bạn thông báo.
“Điều này không thể xảy ra!” Đăng cảm thấy tức giận. “Tôi sẽ không để điều này tiếp diễn.”
Quyết tâm làm rõ mọi chuyện, Đăng quyết định sẽ đối chất với Tú một lần nữa. Ngày hôm sau, khi Tú đến, anh mời cô vào văn phòng. “Tú, tôi đã biết bạn đã gặp gỡ một nhóm người lạ. Bạn có gì để nói về điều này không?” Đăng hỏi, giọng điệu nghiêm túc.
“Đăng, em thật sự không biết điều đó. Em đã cố gắng để tập trung vào công việc!” Tú cầu xin, nhưng Đăng cảm thấy không còn kiên nhẫn.
“Tôi đã cho bạn nhiều cơ hội, nhưng có vẻ như bạn không muốn giữ lời hứa. Tôi không thể để Hương Quê bị tổn hại vì những mối quan hệ này,” Đăng nói, lòng anh như vỡ vụn.
“Đăng, xin hãy cho em một cơ hội nữa! Em sẽ không làm vậy nữa!” Tú van nài, nước mắt lăn dài trên má.
“Đã quá muộn rồi. Tôi không thể giữ bạn ở lại nếu bạn không thể trung thực,” Đăng thở dài, cảm giác nặng nề đè lên vai.
Cuối cùng, Đăng đưa ra quyết định đau lòng. “Tú, tôi không thể cho phép bạn ở lại Hương Quê. Bạn cần phải rời khỏi đây,” anh nói, giọng điệu kiên quyết.
“Tôi xin lỗi! Tôi đã sai! Nhưng hãy cho tôi một cơ hội để sửa sai!” Tú khóc lóc, nhưng Đăng không thể chấp nhận thêm bất kỳ lời xin lỗi nào nữa.
“Cảm ơn bạn đã làm việc với chúng tôi. Nhưng tôi phải nghĩ đến lợi ích của Hương Quê,” Đăng nói, lòng đau như cắt.
Khi Tú rời khỏi nhà hàng, Đăng cảm thấy như một phần của mình đã bị đánh mất. Anh không chỉ mất đi một nhân viên mà còn là người đã từng đặt niềm tin vào cô. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết rằng quyết định của mình là cần thiết để bảo vệ tương lai của Hương Quê.
Cuộc chiến trong giới ẩm thực vẫn đang diễn ra, nhưng Đăng cảm thấy quyết tâm hơn bao giờ hết. Anh sẽ không để bất kỳ ai hay điều gì làm tổn hại đến công sức mà mình đã xây dựng. Hương Quê sẽ đứng vững, và Đăng sẽ làm mọi cách để nó trở thành một điểm đến đáng tin cậy cho khách hàng.
Từ đó trở đi, Đăng tập trung vào việc phát triển nhà hàng, cải thiện dịch vụ và tăng cường sự kết nối với khách hàng. Anh quyết định sẽ mở rộng thực đơn, tổ chức các sự kiện ẩm thực định kỳ để