Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Ngôn Tình Phát người yêu Chương 13: Chuyện tình không phát nhưng lỡ nhận rồi

Chương 13: Chuyện tình không phát nhưng lỡ nhận rồi

4:36 chiều – 27/07/2025

Tôi không rõ nhân loại có bao nhiêu cách để bắt đầu một mối quan hệ, nhưng tôi cá là “xách dù chạy giữa trời mưa để che cho một người đang đội nón bảo hiểm màu tím than” không nằm trong top 1000 cách thông thường.

Ấy thế mà, tôi  cô gái từng đứng giữa phố hét lên “Người ơi, có phát người yêu không?”  lại đang ngồi trong quán trà sữa, tay cầm ly “Lục trà xoài thêm trân châu đen, bớt đường, không đá”, đối diện là chàng trai từng dùng khẩu trang vẽ hình mèo, và giờ đang lúng túng dùng muỗng xúc kem như thể đó là một vũ khí sát thương cấp thấp.

“Anh tên là gì nhỉ?”  Tôi mở lời, phá tan lớp băng im lặng dài hơn cả đời độc thân của mình.

“À, anh tên là Trình… Trình Đạt.”  Anh ta mỉm cười, lúm đồng tiền hiện rõ như muốn bảo tôi: ‘Yên tâm đi, Đạt này không hụt đâu.’

“Ủa, tên nghe được quá chớ. Đạt là thành đạt hay là… đạt được trái tim em?”

Tôi không biết tại sao mình lại nói ra câu đó. Có thể vì trà sữa nhiều đường, hoặc tại mắt anh ta cong cong khi cười, làm tôi tưởng mình đang đóng quảng cáo cho nhãn hiệu hạnh phúc nào đó.

Anh ta đỏ mặt. Chính xác là từ cổ đến tai đều lên tông màu trái gấc chín. Tôi cười, lòng tự nhủ: “Thế là câu thả thính thứ ba mươi mốt trong năm nay đã thành công gieo trúng một nụ cười người dưng.”

Tôi không định yêu ngay từ lần gặp đầu. Tôi chỉ định thử cảm giác “có người trò chuyện cùng một chiều mưa”. Nhưng mưa năm ấy dài lạ thường. Mưa quên tạnh, còn người thì quên đường về.

Từ cái buổi hôm ấy, Trình Đạt  người không phát nhưng tôi lỡ nhận về như món hàng ship nhầm  dần dần xuất hiện trong đời tôi như một chiếc banner quảng cáo kỳ cục: lúc thì ở bến xe buýt, khi lại thấy ở siêu thị, thậm chí một lần… trong lớp yoga bà ngoại tôi theo học. Đúng vậy, bà ngoại, 76 tuổi, tập yoga, và anh ta thì dạy lớp đó. Đời đúng là không thích logic.

“Ủa, anh dạy yoga nữa hả?”  Tôi chớp mắt, lần đầu thấy một người vừa dạy yoga vừa đeo kính cận, vừa khom người vừa không quên căn dặn học viên “thở ra như thể đang trả hết nợ đời”.

“Anh học ngành vật lý trị liệu, tiện thể tập yoga cho dẻo, đỡ bị khách kiện vì bẻ người ta quá đà.”

Tôi gật gù, lòng thầm đánh dấu thêm một điểm cộng cho người đàn ông kỳ lạ này: có nghề, có tâm, có lúm đồng tiền, và quan trọng là… có ở gần tôi.

Một ngày nọ, tôi hỏi anh:

“Nếu có ai phát người yêu thật sự thì anh sẽ phát kiểu gì?”

Anh trả lời không chớp mắt: “Anh sẽ đưa một chiếc dù, một vé tàu, và một túi bánh bao. Rồi nói: đi cùng nhau không? Trời có mưa, có đói, cũng không lạc nhau.”

Tôi cứng họng. Không phải vì xúc động, mà vì… tôi cũng thích bánh bao. Chính xác là bánh bao nhân xá xíu, có trứng cút ở giữa. Trình Đạt, anh đúng là vừa trúng gu dạ dày vừa trúng tim tôi.

Chúng tôi yêu nhau theo cái cách mà không ai nhận ra là đã yêu. Cũng không có màn tỏ tình dưới pháo hoa hay giữa sân trường. Chỉ có những lần đi siêu thị mua hai gói mì khác vị vì “phải thử hết cho công bằng”, những buổi chiều anh cầm ô che tôi mà bản thân thì ướt như chuột lột, và cả lần anh xách xe đến lúc tôi đau bụng giữa chợ đêm, chỉ vì “có người ăn vặt không biết điểm dừng”.

Chúng tôi chẳng có lời hứa nào xa xôi. Nhưng mỗi ngày đi ngủ, tôi đều nhắn:

“Ngủ ngon nhé, người phát dù kiêm phát trái tim.”

Anh luôn trả lời: “Ngủ ngoan, người lỡ nhận mà chưa hoàn trả.”

Tôi nghĩ, có thể tình yêu không cần phát  chỉ cần một người đủ dũng cảm mở cửa nhận lấy. Như tôi. Như anh. Như chúng tôi bây giờ.

 

Bạn muốn tôi viết tiếp chương sau không? Mỗi chương sẽ tiếp tục pha trộn giữa chất hài duyên dáng và sự lãng mạn đời thường, với cách kể chuyện nhẹ nhàng, ẩn ý sâu sắc.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00