Chương 12: Những thử thách mới
Sau khi Dương rời đi, Hà Linh cảm thấy cuộc sống của mình bước vào một giai đoạn mới, nhưng cũng không kém phần khó khăn. Cô đã cố gắng tận dụng thời gian để tập trung vào bản thân và phát triển những lĩnh vực mà trước đây cô không có cơ hội theo đuổi. Tuy nhiên, những cảm xúc sâu kín từ quá khứ vẫn đôi khi quay về và làm cô cảm thấy mệt mỏi.
Một tuần sau, Hà Linh quyết định tham gia một khóa học vẽ tranh tại một trung tâm nghệ thuật địa phương. Cô đã luôn yêu thích hội họa, nhưng chưa bao giờ có thời gian để theo đuổi đam mê này một cách nghiêm túc. Khóa học không chỉ giúp cô thư giãn mà còn là một cách tuyệt vời để khám phá những cảm xúc và suy nghĩ của bản thân.
Khi cô bước vào lớp học đầu tiên, cô cảm thấy một luồng năng lượng tích cực bao quanh mình. Các học viên khác đều là những người yêu thích nghệ thuật, và không khí trong lớp rất thân thiện. Hà Linh nhanh chóng hòa nhập với nhóm và bắt đầu cảm thấy hào hứng với những bài tập vẽ.
Trong khi đó, mối quan hệ của Hà Linh và Lâm tiếp tục phát triển. Họ dành nhiều thời gian cho nhau, đi dạo công viên, xem phim, và cùng nhau nấu những bữa tối đơn giản. Những khoảnh khắc này giúp Hà Linh cảm nhận được sự ấm áp và sự kết nối sâu sắc hơn với Lâm. Tuy nhiên, giữa những niềm vui đó, một vấn đề mới bắt đầu nảy sinh.
Một buổi tối, khi đang cùng Lâm chuẩn bị bữa tối, Hà Linh nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Tin nhắn viết ngắn gọn: “Hà Linh, tôi cần nói chuyện với bạn. Đây là chuyện quan trọng. – Dương.”
Cảm giác hồi hộp và lo lắng lại tràn ngập trong lòng Hà Linh. Cô quyết định chia sẻ tin nhắn với Lâm. Anh nhìn cô với sự quan tâm. “Em cảm thấy thế nào về việc này?”
Hà Linh thở dài, mơ hồ về cảm xúc của mình. “Em không biết nữa. Dương đã rời đi và em đã cố gắng làm quen với sự thay đổi. Nhưng giờ đây anh ấy muốn liên lạc lại, em cảm thấy lo lắng và không biết phải làm gì.”
Lâm gật đầu, tay anh nhẹ nhàng nắm tay Hà Linh. “Nếu em cảm thấy cần phải làm rõ mọi chuyện, anh sẽ ủng hộ em. Nhưng em cũng cần phải bảo vệ chính mình và giữ gìn những gì em đã xây dựng.”
Hà Linh cảm thấy biết ơn vì sự hỗ trợ của Lâm. “Em sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em.”
Ngày hôm sau, Hà Linh quyết định gọi lại cho Dương. Cô cảm thấy cần phải hiểu rõ lý do tại sao anh lại liên lạc sau một thời gian dài. Khi cuộc gọi kết nối, giọng nói của Dương vang lên qua điện thoại, mang theo một cảm giác buồn bã và mệt mỏi.
“Hà Linh, cảm ơn em vì đã nhận cuộc gọi,” Dương bắt đầu, giọng anh đầy sự hồi hộp. “Anh biết rằng em có thể không muốn nghe tin từ anh, nhưng anh thực sự cần nói chuyện với em về một số việc quan trọng.”
Hà Linh cố gắng giữ bình tĩnh. “Có chuyện gì vậy?”
Dương hít một hơi dài. “Anh đã trải qua nhiều khó khăn trong thời gian qua. Không chỉ về công việc và tài chính, mà còn về sức khỏe tâm lý. Anh đang cố gắng để làm lại từ đầu và muốn xin lỗi em về những việc đã xảy ra trước đây.”
Hà Linh cảm thấy cảm xúc của mình bị xáo trộn. “Dương, em đã cố gắng để vượt qua những tổn thương từ quá khứ. Em không biết phải làm gì với những lời xin lỗi này.”
Dương tiếp tục, giọng anh đầy sự chân thành. “Anh không mong đợi em phải tha thứ ngay lập tức, nhưng anh cảm thấy rằng việc nói ra những gì anh đã cảm nhận và hối hận là điều cần thiết. Anh muốn em biết rằng anh đang cố gắng để trở thành một người tốt hơn và hy vọng rằng em sẽ có thể tìm được sự bình yên.”
Hà Linh lắng nghe một cách chăm chú, nhưng cũng cảm thấy mình bị kéo trở lại với những ký ức đau buồn. “Em cảm ơn anh vì đã chia sẻ. Nhưng em cần thời gian để xử lý mọi thứ và hiểu rõ cảm xúc của mình.”
Cuộc gọi kết thúc, Hà Linh cảm thấy mình vừa trải qua một cơn bão cảm xúc. Cô cảm thấy mệt mỏi và cần phải có thời gian để suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cô quyết định dành thời gian để vẽ tranh, một cách giúp cô làm dịu tâm trạng và tìm lại sự bình yên.
Tối hôm đó, Hà Linh ngồi bên khung cửa sổ với bức tranh chưa hoàn thiện của mình, ánh sáng từ đèn bàn chiếu sáng các sắc thái màu sắc trên vải. Lâm đến bên cô và ngồi xuống cạnh. Anh nhìn bức tranh với sự quan tâm và cảm nhận sự im lặng giữa họ.
“Em có muốn chia sẻ về cuộc trò chuyện với Dương không?” Lâm hỏi nhẹ nhàng.
Hà Linh thở dài và gật đầu. “Có lẽ em cần phải làm rõ mọi chuyện với anh. Dương đã liên lạc để xin lỗi và giải thích về những khó khăn của anh ấy. Nhưng em cảm thấy lẫn lộn và không chắc chắn về cảm xúc của mình.”
Lâm nắm tay Hà Linh và nói với sự ấm áp. “Anh hiểu rằng điều này không dễ dàng với em. Nhưng em đã làm rất tốt khi đối mặt với cảm xúc của mình và không để quá khứ ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại của em. Hãy để bản thân em cảm nhận và xử lý mọi thứ theo cách của em.”
Hà Linh cảm thấy một sự an ủi từ những lời nói của Lâm. “Cảm ơn anh vì sự thông cảm và sự hỗ trợ của anh. Em cảm thấy biết ơn khi có anh bên cạnh trong lúc khó khăn này.”
Cô tiếp tục vẽ, với Lâm ngồi bên cạnh, cảm nhận sự yên bình trong những khoảnh khắc chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau. Hà Linh biết rằng mặc dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng sự chân thành và tình yêu từ Lâm sẽ giúp cô vượt qua mọi khó khăn. Cô cảm thấy mình đang dần tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống, và mỗi bước đi tiếp theo sẽ là một cơ hội để làm mới và tiếp tục hướng tới tương lai.