Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

3:22 chiều – 27/07/2025

Chị Mão ghé mua một tô mang về, chép miệng:

  “Coi chừng nó lừa bà à nghen.”

   Bà Tư cười:

  “Kệ. Máu mủ… Thà tin còn hơn.”

Nhưng đến trưa, bà Tư nghe có người bảo: địa chỉ con Vy gửi về là địa chỉ ma. Tin như gáo nước lạnh tạt thẳng. Bà Tư run run mở điện thoại. Tin nhắn Vy vẫn “Đang hoạt động”.

Nhưng gọi không được. Nhắn không ai trả lời.

Tờ biên lai gửi tiền bà ép vào gầm chiếu, vuốt phẳng phiu. Bà ngồi dựa lưng vách, tay lần sợi dây chuyền cũ. Một giọt mồ hôi mằn mặn rịn xuống mép môi khô.

  “Cá không ăn muối cá ươn. Con không nghe tao, rồi tao cũng phải nghe con…”

Đêm ấy, Hiền mượn dao lam, tự khắc lên cổ tay chữ “Tuấn”. Máu rỉ, nhòe mực xăm tạm. Cô ngồi trong nhà vệ sinh hôi mùi thuốc tẩy, nước nhỏ từ vòi rò rỉ tí tách.

Nhưng sáng hôm sau, cô cuống cuồng mua miếng dán sẹo. Cô sợ chị khách làm móng hỏi: “Em khùng hả?” Sợ mẹ dưới quê nghe tin sẽ nhắn lên: “Mày còn trẻ, đừng dại…”

Cô nhắn cho anh Tuấn:

  “Em vừa xăm tên anh lên tay. Anh thấy không?”

Tin nhắn “Đã xem”. Vẫn không một chữ hồi đáp. Cô buông điện thoại, gối đầu lên bàn làm móng, tay chạm vết thương mới  rát, xót, nhưng không đau bằng mấy từ: “Anh ngủ chưa?” rồi “Đã xem”.

Chiều, mưa bụi giăng mỏng. Bà Tư bưng tô cháo lòng, đặt trước mặt Hiền. Cả hai ngồi im. Không ai hỏi chuyện tiền gửi, không ai nhắc chuyện vết xăm.

Chỉ có ông Hòa ngồi xa xa, bật lửa đốt tờ báo cũ, hun muỗi.

Ông nhìn bà Tư, nhìn Hiền, khẽ lẩm bẩm:

  “Khổ… Ở lại mà cứ như đang chờ chết vậy.”

Khói giấy báo bốc lên, xóm chợ chiều rờn rợn mùi tiêu cháo, mùi hành tăm, mùi đời tanh tưởi. Ai cũng mong một cú “Đã xem” biến thành “Đã trả lời”. Nhưng ở cái xóm Đầu Ngõ này, người ta quen rồi:

  “Người đi thì cứ đi, người ở thì cứ chờ. Tin nhắn mất hút, tiền gửi đi, ai ôm sợi dây níu được kẻ chẳng muốn về?”

Buổi sáng ở xóm chợ Đầu Ngõ vẫn ướt sũng mùi tiêu cháo, hành lá băm và tiếng dao phập phập trên thớt. Nhưng hôm ấy, bà Tư nấu cháo xong vẫn chẳng thấy Hiền ghé ăn.

Ông Hòa cũng không thấy con bé đứng trong tiệm làm móng, quần áo lấm mùi aceton, ngước mặt cười chào.

Trước cửa tiệm, một vệt nước chảy dài từ bậc thềm ra đến rãnh nước cống. Cái khóa cửa lỏng lẻo, tấm rèm cửa bung thõng. Bên trong tối om, chỉ có ánh nắng xiên qua khe mái tôn, rọi thẳng xuống mặt bàn làm móng lộn xộn lọ sơn màu.

Trên bàn, chiếc điện thoại của Hiền nằm chỏng chơ, màn hình vỡ nát. Góc phải hiện rõ dòng tin nhắn: “Em còn đợi anh không?”  Đã gửi Không trả lời.

Tin Hiền mất tích lan nhanh như mùi tiêu cháo. Bà Tư đặt muôi xuống, run tay vuốt tạp dề:

  “Nó có chuyện gì không ông Hòa? Nó đi đâu?”

Ông Hòa bặm môi, thắt chặt quai nón bảo hiểm, nhảy lên chiếc Wave cà tàng. Hơn ai hết, ông hiểu cảm giác đi tìm một người bỗng dưng biến mất.

Năm xưa, ông cũng từng xới tung bến xe, bệnh viện, ngã ba quốc lộ, từng mớ bụi đường đen kịt bám trong kẽ chân. Nhưng con gái ông khi ấy không về. Nó về bằng cái xác lạnh băng, gương mặt vẫn còn son môi nhoè.

Chiếc xe Wave rì rì lăn bánh. Ông chạy qua tiệm cầm đồ, quán net xập xệ, quán cà phê có gã Tuấn từng lén lút chở Hiền đi nhà nghỉ. Mấy đứa thanh niên ngồi gác chân trên ghế nhựa, hút thuốc lá lổm ngổm, lắc đầu:

  “Cháu không thấy chị Hiền đâu bác ơi… Mà có thấy cũng kệ, khùng lắm.”

Ông Hòa cười khan. Ai cũng vậy, gặp rắc rối thì lắc đầu, đẩy trách nhiệm sang chỗ khác. Chỉ có người ở lại mới cắm đầu nhặt nhạnh từng mảnh manh mối rời rạc.

Đến chiều, ông Hòa tạt ngang bờ kênh chỗ Hiền từng ngồi cắt tay. Lá me rụng lả tả phủ lên mặt ghế đá. Một chiếc áo khoác bạc màu nằm vắt vẻo.

Ông nhận ra ngay: áo của Hiền. Tay áo còn dính một giọt máu khô bám bẩn.

Ông đưa lên mũi, ngửi thấy mùi sắt tanh tanh. Vết máu cũ mà vẫn nhoi nhói, như đêm con gái ông mất: chiếc áo khoác để lại cũng rách vai, loang máu, chỉ khác người mặc chẳng bao giờ trở về nói một lời.

Bà Tư rửa tay, vừa quấy nồi cháo thì bưu tá dừng trước quán:

  “Có ai tên Tư Mập không? Có gói hàng COD.”

Bà Tư giật mình. Ai gửi bà? Con Vy à? Bà run run ký nhận, lật hộp giấy. Không ghi người gửi.

Mở ra, bà nghẹn cổ: bên trong là một chiếc vòng bạc đã gỉ đen, kẹp theo mảnh giấy nhỏ: “Má ơi, con xin lỗi.”

Nhưng thứ làm bà sợ nhất là tờ hóa đơn gửi kèm:

Địa chỉ gửi… trùng với nơi bà từng chuyển tiền cho Vy. Số điện thoại  vẫn là số máy ấy.

Bà Tư òa khóc, tay đập thình thịch vào mặt bàn. Cháo sôi ục ục trào ra, mùi huyết heo khét lẹt. Ông Hòa quay xe về, vừa thấy bà ngồi bệt dưới đất, tay ôm hộp quà, miệng lẩm bẩm:

  “Nó xin lỗi tao rồi… mà nó ở đâu? Ở đâu con Vy ơi…”

Xóm chợ đêm buông. Tiếng muỗi vo ve. Tiếng còi xe tải xa xa rền rĩ như vọng từ lòng đất.

Tiệm làm móng của Hiền vẫn tối om. Điện thoại bị vỡ nằm bất động. Bàn tay cũ của cô không còn lau móng cho ai nữa. Bà Tư thì cứ chong đèn ngồi lật cái vòng bạc. Ông Hòa cắm phích đèn pin, cột chặt dây đèn vào xe, lặng lẽ chờ sáng để đi tìm Hiền thêm một lần.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00