Nói xấu con trai phần 5
hôm nay là chủ nhật, tôi lúi húi luộc gà, nấu dấm hến, xào măng. Đến bữa ăn,
Bố: mày nấu ăn thế này à? Canh thì nhạt như nước ốc, gà mày mua ở đâu mà dai như rẻ rách thế hả? Lớn đầu rồi nấu một bữa cơm không ra hồn.
Con: ông ơi! Mẹ còn mua một đống cá chưa mổ đã nhét vào tủ lạnh ấy ông ạ.
Thế là tôi bị mắng một trận tơi tả. Tôi đưa mắt lườm thằng con, nó giả vờ ngây thơ hỏi:
Con: ơ, sao mẹ lườm em thế.
Là lại một bài ca mua lung tung lại bị hát lên.
Tôi khổ quá mà.
Ăn cơm xong tôi chợt nhớ ra là mình mang báo cáo về nhà viết,
Tôi giọng nịnh nọt: Nhím ơi! Tích thông số giúp mẹ với!
Con: không tích, lần nào mẹ mang về, con cũng đau cả tay.
Tôi: đi mà năn nỉ đấy.
Con: tự làm đi.
Tôi: nhớ đấy.
Lúc sau,
Con: đưa đây nhím tranh thủ làm trưa cho.
Tôi vội vã lấy đồ vì sợ cu cậu đổi y. Nhìn gần 300 tờ giấy tôi đưa
Con: gì mà nhiều thế!
Tôi: cứ tích đi, nhiều quá thì 50 tờ mỗi loại cho mẹ. Nhờ tích hai mặt nhá.
Con: nhím thấy hối hận rồi.
Tôi vội vàng nói: tích hết chỗ này đi mẹ rửa bát một tháng cho.
Con: hình như có gì sai sai. Hình như mình bị lừa.
Tôi: làm gì có gì sai sai. Cứ tích đi.
Đúng lúc ấy có tiếng bố tôi:
Bố: thằng Nhím đâu ra quét lại cái nhà đi
Tôi: bố để con quét cho.
Tôi quay sang nhím nói:
Tôi: tích thông số đi mẹ quét cho.
Quét xong tui ngủ no mắt tới ba giờ, dậy vẫn thấy cu cậu đang tích thông số.
Thấy tôi dậy nhím bảo:
Con: thúi ơi! Có gì ăn không em đói.
Tôi: có cơm đấy ăn không.
Con: không ăn đâu.
Nghĩ nghĩ một lúc,
Tôi: có Thanh Long đỏ đấy có ăn không.
Con: không ăn đâu.
Tôi: Vậy không có gì ăn đâu. Bẩn lắm.
Con: vậy thôi.
Tôi quay lại máy tính để viết nốt truyện. Một lúc sau thấy cu cậu đi ra ngoài phòng khách rồi quay quay ra ngoài. Khi tôi thấy cu cậu cầm nguyên quả thanh long gặm. Nhìn cái miệng cu cậu đỏ choè đỏ choẹt đến là buồn cười
như ảnh bên dưới