Chương 4 – Phong cảnh đẹp nhất của đời người là sự bình thản từ trong tâm hồn.
Tôi, một người con gái có cuộc sống không mấy suôn sẻ, và may mắn như người khác. Gia đình tôi rất nghèo, tôi phải bỏ học, để đi làm phụ giúp cha mẹ nuôi các em. Thú thật, tôi rất ghen tị với chúng, tôi chỉ ước mình là con út, như thế có lẽ tôi vẫn được học hành, vẫn được vui chơi, chứ không phải nai lưng kiếm từng đồng như thế này. Công việc của tôi cũng không được suôn sẻ, những người cũ luôn đùn đẩy công việc cho tôi, tất cả sai hỏng họ đều đổ lỗi cho tôi. Tôi chỉ biết im lặng chịu đựng và khóc thầm. Một cô gái mười lăm như tôi, đâu biết phải làm như thế nào, chỉ đành im lặng chịu đựng, chẳng dám kêu ai. Nhiều lúc tôi chỉ biết khóc thầm.
Thời gian cũng trôi đi, tôi cũng đã trưởng thành, bắt đầu có một tình yêu đẹp. Tình yêu đó cho tôi cảm nhận mình được chân trọng, được yêu thương, được bảo vệ và che chở. Anh dịu dàng, nuông chiều và bao dung mọi tật xấu của tôi. Một người đàn ông mà có lẽ suốt cả cuộc đời này tôi không thể nào rời xa.
Tôi trong bộ váy trắng lộng lẫy, nở nụ cười hạnh phúc nhận lời chúc của mọi người, bỗng nhiên được tin anh chết. Cả thế giới như sụp đổ quanh tôi. Ngày hạnh phúc nhất của tôi, giờ đây lại chính là ngày đau khổ nhất đời tôi.Tất cả như đang chống lại tôi, đúng tất cả đang chống lại tôi. Cuộc sống này tại sao bất công với tôi vậy? Tôi căm hận chính bản thân mình, muốn hủy hoại nó, muốn mìnhnó biến mất. khỏi thế gian này. Tôi làm đủ mọi cách kể cả đau đớn nhất để hủy hoại nó. Nó là thứ không đáng để tồn tại trong thế giới này.
Bỗng một ngày kia, tiếng khóc sơ sinh kéo tôi trở về với thực tại. Một đứa trẻ đỏ hỏn được đặt nằm trên ngực tôi. Đây là con tôi ư? Có lẽ là không, đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng không, sự đau đớn nơi vùng bụng cho tôi biết rằng đây là sự thật. Nhìn con, tâm hồn tôi bỗng nhiên ấm áp đến lạ. Tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ để bảo vệ và che chở con thơ.
Từng ngày từng ngày Nhìn con lớn lên từng ngày, nhìn con chập chững những bước đi đầu tiên của mình, lòng tôi dâng trào một cảm xúc rất lạ khó có thể diễn tả thành lời. Dù ngoài kia vất vả, khó khăn và áp lực tới đâu, chỉ cần khi trở về được nhìn thấy hình dáng, cùng với nụ cười nhỏ bé ấy, mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến hết. Nụ cười ngọt ngào, vòng ôm nhỏ bé của con, khiến trái tim tôi lâng lâng như đang ở trên thiên đường.Mỗi khi tôi buồn con là người đầu tiên ôm tôi, làm mặt xấu, múa và hát và kể chuyện để mong tôi vui. Cũng có những lúc con từ đâu bước tới, bẽn lẽn đưa bông hoa đang cầm trên tay cho tôi, thỏ thẻ nói: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ!” Hạnh phúc với tôi đơn giản chỉ có thế., con là người đã đưa tôi trở về với cuộc sống, giúp tôi nhận ra mình vẫn còn may mắn. Hạnh phúc của mẹ chính là con, góc bình yên nhất trong tâm hồn của mẹ chính là con. Mẹ yêu con hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Góc nhỏ bình yên của mẹ…