Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

3:58 chiều – 18/07/2025

Bộ truyện này tôi dựa hoàn toàn vào câu chuyện cổ tích nàng tiên trong ống tre để viết, cho nên nội dung khá giống với cốt truyện gốc, vì vậy tôi rất mong các bạn bỏ qua cho.

 

Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nhỏ ven rừng, có một đôi vợ chồng già làm nghề đốn củi, hai người sống hạnh phúc trong căn nhà gỗ cũ. Ông lão hàng ngày vào rừng kiếm củi đem bán để mưu sinh, còn bà lão cũng lên rừng hái rau củ để đổi lấy một số vật dụng cho gia đình. Cuộc sống của họ tuy nghèo khó nhưng yên bình, chỉ tiếc rằng hai vợ chồng không có con cái để bầu bạn lúc tuổi xế chiều.

Một ngày nọ, trong lúc chặt tre để sửa lại vật dụng trong nhà, ông lão nhìn trúng một cây tre lớn, bèn nghĩ đến việc đem nó về cho bà lão làm ống đựng rượu, nên nhanh chóng chặt lấy cây tre ấy. Kỳ lạ là mỗi nhát rìu của ông đều có một thỏi vàng rơi ra. 

Nét mặt ông lão ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nên quyết định tiếp tục đốn ngã cây tre, khi nó gãy hoàn toàn, bên trong lộ ra một kho báu chứa toàn là vàng thỏi, cục nào cục ấy to bằng cổ tay. Ánh vàng sáng lấp lánh làm ông loá cả mắt, ngỡ là mình đang mơ, ông nhéo mình một cái đau điếng, biết mình không mơ, ông vội vàng cởi áo gom vàng đem về nhà, trong lòng không khỏi vui mừng, vậy là gia đình ông đã thoát khỏi cảnh nghèo khổ rồi.

Khi ông đem chỗ vàng về, bà lão cũng vô cùng mừng rỡ, nổi lòng tham, thúc giục ông đi lấy hết về nhà. Nghe lời bà, ông lão vội vã đi lấy chỗ vàng còn lại. Xong xuôi, cất bước chuẩn bị ra về, thì từ trong bụi tre vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ của một cô gái:

– Ông ơi! Xin hãy cho con theo với!

Ngạc nhiên về giọng nói ấy, ông lão bèn nhìn quanh, bất giác thấy bóng của ai đó đứng sau rặng tre. Tò mò tiến lại gần, ông thấy một bé gái xinh xắn với đôi mắt trong veo đang đứng ở đó. Cô bé lại cất tiếng nói: 

– Ông ơi! Ông cho con theo với.

Cúi xuống hỏi cô bé: 

– Cha mẹ của cháu đâu? Tại sao lại để cháu ở chỗ này?

Cô bé mếu máo nói:

– Cháu không có bố mẹ. 

Đoạn òa khóc nức nở, ông Lão vội vàng ôm lấy cô bé vỗ về an ủi:

– Nín đi, đừng khóc nữa, ông đưa cháu về nhà ông. 

Ông quyết định bế đem đứa trẻ trở về nhà và nói chuyện với bà lão. Sau khi bàn bạc với nhau, hai vợ chồng ông quyết định nhận đứa bé làm con nuôi, và đó xem như một món quà mà ông trời ban cho.

Bé gái ấy được vợ chồng tiều phu đặt tên là Na. Kỳ lạ thay, chỉ trong hai tháng từ cô bé, Nạ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, vẻ đẹp của Nàng không ai có thể sánh bằng. Nhưng trái ngược với sự xinh đẹp, Na là một cô gái vô cùng ác độc.

Càng ngày, Na càng trở nên độc ác và nhẫn tâm. Nàng thường xuyên hành hạ và đánh đập người hầu. Thường xuyên chế giễu, hạ nhục người nghèo khổ. Không những thế còn xúi giục cha nuôi tìm cách cướp hết đất đai trong làng, đẩy mọi người vào cảnh khốn đốn.

Dù ác độc như vậy, nhưng sắc đẹp của Na vẫn nhanh chóng vang xa. Từ khắp nơi, rất nhiều chàng trai tìm đến để cầu hôn. những tưởng Na sẽ từ chối, nhưng không ngờ nàng lại đồng ý gặp mặt họ, nhưng lại đưa ra những thử thách mà không ai làm được; nào là đi lấy trái tim của rồng, ăn trộm ngọc của thủy thần, hoặc hái sao trên trời. Đối mặt với những thử thách đó, rất nhiều người đã bỏ cuộc, cuối cùng chỉ còn lại năm người. Dù có trì tới đâu, cuối cùng họ cũng phải bỏ cuộc vì những thứ hão huyền mà Na đã yêu cầu.

Tin đồn về sắc đẹp của Na vang xa tới tận kinh thành, và bay tới tận tai của nhà vua. Tò mò về sắc đẹp của nàng, ngài quyết định phải tận mắt nhìn thấy nàng. Nhà vua đã bị mê hoặc ngay từ ánh mắt đầu tiên,  ra lệnh cho nàng phải nhập cung làm phi tần của mình. Na một mức từ chối, và yêu cầu nhà vua nếu muốn lấy mình thì phải thực hiện thử thách mà nàng đề ra. 

Không chấp nhận thua chịu thua, nhà vua ra lệnh cho quân lính bắt nàng đưa về cung. Nhưng làm cách nào, bọn chúng cũng không chạm được vào nàng. Đột nhiên , một làn sương mù từ đâu bay đến, bao quanh lấy cơ thể của nàng, và khi làn sương ấy biến mất, thì bóng dáng của nàng cũng không thấy đâu nữa. Nhà vua đành  ngậm ngùi quay trở về cung. 

Mất đi người đẹp, Nhà vua bỏ ăn bỏ uống rồi đổ bệnh, cơ thể ngày một hao mòn. Thái y cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Nên Hoàng đế ban chiếu chỉ, ai chữa được cho ngài, sẽ được ban vạn lượng hoàng kim. Danh y khắp nơi đổ về kinh thành, mong có thể chữa khỏi cho đức vua, nhưng rồi cũng phải lắc đầu bó tay. 

Một ngày nọ, một người con gái đến hoàng cung nói rằng nàng có thể chữa khỏi bệnh của hoàng đế. Nhưng nàng ta có một điều kiện, sau khi chữa khỏi, cho nhà vua, ngài phải lấy nàng ta làm hoàng hậu. Người con gái ấy không ai khác chính là Na.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy nàng, nhà vua khỏi bệnh ngay lập tức. Việc đầu tiên khi khỏi bệnh chính là phong nàng làm hoàng hậu. 

Từ ngày Na trở thành hoàng hậu, nhà vua mê đắm nàng đến mức bỏ bê việc triều chính. Ngài cho xây dựng những cung điện nguy nga chỉ để thỏa mãn ý muốn của nàng, mặc kệ dân chúng lâm vào cảnh lầm than.

Trong khi đó, Na càng ngày càng tàn độc. Những cung nữ không vừa mắt đều bị nàng sát hại một cách bí ẩn. Không những thế, Nàng còn mở những vũ hội xa hoa tốn kém, không những thế, nàng còn mở những trận đấu để đám tội nô tàn sát lẫn nhau. máu của họ nhuộm đầy cung điện. Sự tàn bạo của nàng lan truyền khắp nơi. Dân gian bắt đầu truyền tai nhau rằng nàng là  quái đội lốt.

Ba năm trôi qua, Na vẫn xinh đẹp rực rỡ như ngày nào. Nhưng mỗi khi trăng tròn tới, trên gương mặt của nàng lại hiện lên vẻ u sầu. Nàng thường ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, ngước lên bầu trời, ánh mắt nàng vô định hướng về về phía xa săm. Một ngày nọ, nàng thở dài nói với nhà vua:

– Hoàng Thượng, thiếp có chuyện muốn nói. 

Nhà vua âu yếm nhìn nàng nói:

– Có chuyện gì vậy? Nàng cứ nói cho ta nghe!

Bấy giờ Na mới nói tiếp:

– Thiếp vốn dĩ không phải người phàm trần, thiếp vốn là một tiên nữ của cung trăng. Vì một lần phạm lỗi, nên bị đày xuống trần gian để chịu phạt. Bây giờ, đã đến lúc thiếp phải trở về. Không thể tiếp tục làm phu thê với chàng nữa. Cảm ơn chàng đã yêu thiếp.

Nghe những lời của Na nói, nhà vua đau khổ không tài nào tả xiết. Ngài không muốn mất nàng, bèn ra lệnh triệu tập các pháp sư khắp đất nước, đến để ngăn cản việc nàng trở về cung trăng. 

Sau một hồi bạn luận, rồi đưa ra quyết định, đem nàng giấu vào một căn phòng không có ánh sáng, xung quanh căn phòng tạo ra một kết giới để ngăn nàng bị đưa đi. Nhà vua thấy có lý, bèn sai người xây dựng một cung điện bằng vàng dưới lòng đất để giấu Na vào đó.

Đêm trăng tròn cuối cùng cũng đã đến. Lúc nửa đêm, bầu trời đột nhiên rực sáng. Một đoàn sứ giả từ cung trăng cưỡi mây đáp xuống, xiêm y của họ rực rỡ tỏa sáng cả cung điện. Họ yêu cầu hoàng đế giao Na ra, nhưng một mức từ chối rằng không có người tên Na ở đây. 

Sứ giả không nói không rằng chỉ một cái hất tay, căn phòng nơi Na đang trốn, không có người vẫn tự động mở ra. Na như bị điều khiển, từ từ bước ra. Sứ giả chỉ tay vào nàng và nói:

– Nó không phải là con người, mà là một con quỷ đội lốt người, lợi dụng lòng tham và tội ác của nhân loại để tu luyện. 

Hoàng đế gào lên: 

– Người nói dối. Nàng ấy là tiên nữ. 

Sứ giả từ tốn nói: 

– Là tiên hay ma quỷ ngươi tự nhìn sẽ rõ. 

Đoạn hất tay một cái, ngay lập tức, Na gào lên đau đớn, cơ thể nàng biến dạng. Gương mặt tuyệt mỹ trở thành khuôn mặt của một con quỷ, với làn da xám xịt và đôi mắt đỏ rực. khiến cho người từng bị nàng mê hoặc sợ hãi, run rẩy, lù lại, không dám nhìn thẳng vào nàng.

Sứ giả dùng dùng một xích sáng rực như mặt trời trói con quỷ lại, đưa nó lên không trung. Trước khi biến mất, họ nói với hoàng đế:

– Lòng tham và sự độc ác chính là kẻ dẫn đường cho cái ác. Ngươi đừng để bản thân rơi vào cám dỗ của nó.

Nhà vua cúi đầu nhận mệnh, từ đó thay đổi trở thành một hoàng đế anh minh.

Lại nói về gia đình ông lão xưa kia nuôi dưỡng Na, sau ngày Na bị sứ giả mang đi, vàng bạc trong nhà cũng đột nhiên biến mất. Ngay cả cái kho báu không bao giờ cạn trong rừng cũng không thấy đâu nữa. Cây tre nơi ông lão từng tìm thấy vàng cũng héo úa và chết đi. Ông bà lão bỗng chốc trở nên nghèo khó, bị dân làng đánh đuổi, từ đó cũng biết vô âm tín. Dân làng kể rằng,  đã bỏ trốn vào trong rừng và chết ở đó, linh hồn của họ đã biến thành oán linh, và mỗi đêm trăng tròn, tiếng khóc của họ từ sâu trong rừng vọng ra ai oán đến nao lòng, để nhắc nhở những ai không thể cưỡng lại cám dỗ lòng tham và tội lỗi.

Câu chuyện về “Con Quỷ Trong Gốc Tre” được người ta lan truyền khắp nơi, nhưng cho tới ngày nay, đã biến thành “Nàng Tiên Trong Gốc Tre”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00