Uống được thêm chừng ba bốn ly, cơ thể anh bắt đầu mất kiểm soát, tay chân nhũn ra mất hết cả cảm giác, đôi mắt lờ đờ không còn tiêu cự, Cường không còn cầm vững chai rượu nữa, mà có cảm giác như sắp tuột khỏi tay. Anh cố rót gắng rót rượu vào ly, nhưng tất cả rượu đều bị chảy hết.ra ngoài. Thấy thế, có người giật lấy chai rượu nói:
– Mày say rồi đừng uống nữa.
Anh đưa tay muốn giật lại chai rượu, giọng lè nhè nói:
– Tao làm gì có say. Cứ để tao uống thêm chút nữa.
Cú hất tay của anh khiến cho anh chao đảo suýt ngã, cũng may người bên cạnh đỡ được. Người ấy nói với anh:
– Uống vậy thôi! Tao đưa mày vào phòng nghỉ ngơi.
Không ai bảo ai, xúm lại giúp người kia đưa anh ra khỏi bàn. Cường tựa vào người kia bước lảo đảo hướng về phía nhà chính. Do không điều khiển được đôi chân, nhiều lúc giống như bước hụt suýt chút nữa thì khụy xuống đất. Khó khăn lắm, họ mới đưa anh được về giường. Lúc bọn họ quay lại, Hương vẫn còn đang ngồi đợi mọi người trở lại. Thấy anh họ mình tới, cô cất tiếng hỏi:
– Anh ấy sao rồi?
Anh ta cười cười trả lời:
– Nó Không sao, em thông cảm, thằng bạn anh nó không biết uống rượu, hôm nay anh ép nó mới thành ra thế này.
Cô nhìn anh họ mình, ánh mắt đầy nghi hoặc, cất tiếng nói lên thắc mắc của mình:
– Nhưng em ấy anh ấy tự uống mà.
Anh ta cười lớn trả lời:
– Thằng ấy có tính sợ con gái. Chắc tại em ngồi đây, nó thấy sợ mà không bỏ chạy được, nên mượn rượu để lấy can đảm chăng?
Cô khẽ cười nói lấp lửng:
– Vậy ạ? Hèn gì…
…
Sáng hôm sau,
Cơn khát kéo Cường từ trong giấc mộng tỉnh lại, cơn đau đầu ập đến khiến cho anh nhíu mày. Đập lên đầu mấy, rồi day day hai bên thái dương, miệng lẩm bẩm: – Biết thế này thì không uống rồi.
Đang day đầu, chợt nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua, thì có một tiếng nói khiến anh giật mình:
– Dậy rồi à?
Quay lại, anh thấy bạn đang cầm trên tay một ly nước, anh gậy đầu đáp lại:
– Ừ. Tao vừa dậy.
Cường ngồi dậy, tay ôm lấy cái đầu, rồi khẽ lắc lắc đầu cố gắng xua đi sự khó chịu. Thấy Cường như thế anh ta hỏi:
– Sao thế? Đau đầu hả?
Cường khẽ gật đầu nói:
– Ừ, tự nhiên không biết tại sao, tao đau đầu quá.
Anh ta cười lớn vỗ mạnh vào vai anh nói:
– Chắc do uống rượu đầy. Hầu ai uống xong đều như vậy.
– Thật thế à? Lần sau tao cạch không bao giờ uống rượu nữa.
– Cứ uống đi! Từ từ sẽ quen ấy mà.
Anh day day thái dương khẽ nhăn mặt vì đau nói:
– Tao chịu chết. Đau đầu lắm. Từ giờ cạch ba đời không dám uống nữa.
– Việc gì phải thế, xem tao này! Uống suốt có sao đâu. Chẳng qua là mày chưa quen đấy thôi.
– Thôi tao xin, cạch tới già rồi. Các vàng cũng không dám uống nữa.
– Ha ha ha, đúng là đồ đàn bà. Thôi dậy ăn sáng chuẩn bị đi đón dâu với tao!
Anh đứng dậy, lấy bàn chải trong ba lô ra, đứng chuẩn bị đi làm vệ sinh cá nhân thì chao đảo suyt chút nữa thì ngã. Anh phải vịn vào giường thành giường mới đứng vững.
Bước ra ngoài cửa, Cường vô tình chạm mặt Hương. Tưởng mình đang mơ, anh lấy tay dụi mắt. Đó không phải là mơ, cô bằng xương bằng thịt đứng trước mặt anh.
Trái tim anh bỗng nhiên đập loạn, khuôn mặt nóng bừng lên, làn da cũng có chút ửng đỏ, Cường khẽ mỉm cười thay cho lời chào. Thấy Cường mỉm cười chào mình, cô cũng mỉm cười, cất tiếng hỏi:
– Anh dậy rồi à? Hôm nay anh cảm thấy thế nào?
Câu hỏi của Hương, khiến cho anh ngại ngùng. Thoáng chốc nhớ lại hành động ngốc nghếch của mình đêm qua, gương mặt càng lúc càng đỏ hơn, anh lúng túng trả lời:
– Anh không sao, cảm ơn em.
Cô nhìn thấy chiếc khăn mặt và bàn chải đánh răng, biết ý cô nói:
– Vâng, anh tranh làm vệ sinh cá nhân đi, rồi ra ăn sáng cho nóng.
Cường khẽ gật đầu rồi đi nhanh vào nhà vệ sinh, khi cánh cửa đóng lại, anh đưa tay lên ôm ngực, trái tim anh anh đập mạnh liên hồi. Nó không còn theo sự điều khiển của lý trí nữa, cứ đập loạn cả lên, cũng vì vậy mà anh chẳng thể tự chủ được cảm xúc.
Ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, anh mới có thể lấy lại được bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, mở cửa bước ra ngoài.
Thấy anh bước ra, chú rể có vẻ sốt ruột hỏi:
– Làm gì mà lâu thế? Tao đợi mày nãy giờ. Ăn nhanh đi, còn giúp tao chuẩn bị đón dâu!
– Ừ, tao xong rồi đây, mày đi thay quần áo đi!
Trong suốt thời gian diễn ra đám cưới, Cường luôn đưa mắt để tìm hình bóng của Hương, anh không thể rời mắt khỏi cô. Chốc chốc lại liếc nhìn một cái rồi thẹn thùng quay đi, gương mặt cũng vì vậy mà trở nên đỏ ửng.
Bộ dáng ngẩn ngơ của Cường không qua được mắt của đám bạn, có họ huých nhau thì thầm bàn tán. Một người không nén được tò mò ghé tai anh hỏi nhỏ:
– Máy thích con bé Hương hả?
Nghe câu hỏi ấy, vành tai Cường đỏ như trái cà chua, gương mặt cũng đỏ không kém, để lấp liếm, anh cố cãi:
– Đâu có. Mày chỉ nói linh tinh, vớ va vớ vẩn, lần sau đừng có nói như vậy cô ấy nghe thấy lại hiểu lầm tao.
– Không phải cãi. Tao sống với mày bao nhiêu lâu nay, chẳng lẽ tao không hiểu mày. Yên tâm đi, có tao ở đây, vụ này tao giúp được. Cường sợ hãi can ngăn:
– Thôi tao xin mày! Đừng làm gì cả. Mày mà làm gì, lỡ cô ấy ghét tao thì chết.
– Cái thằng này, mày có phải đàn ông không đấy? Là thằng đàn ông, phải mạnh dạn lên. Như thế mới có thể nắm được hạnh phúc trong tay. Chứ như cứ thế này làm sao có người yêu được. Mày cứ để tao.
– Thôi, mày kệ tao! Không cần phải giúp đâu. Lỡ không lấy được vợ, cùng lắm thì tao đem một đứa cháu về nuôi, sau này về già nó chăm tao cũng được.
– Thằng điên! Tao đến chịu với mày. Nói không lại văn cùn của mày rồi. Muốn làm gì thì làm ế ráng chịu.
Anh cười trừ rồi lại khẽ liếc về hướng của Hương.
Một thời gian sau,
– Này! Mày thích con Hương nhà tao phải không.
Cường đỏ mặt lúng túng không nói nên lời:
– Tao… Tao… Không… Có…
Bạn anh cắt lời:
– Thôi mày không phải cãi! Tao biết hết rồi. Để tao làm bà mối cho hai đứa mày.
Cường xua tay nói:
– Không cần đâu. Tao ngại lắm.
– Thích bỏ mẹ còn bày đặt. Để có dịp tao sẽ tạo cơ hội cho chúng mày nói chuyện với nhau. À, mà tối nay đi chơi với tao không!
– Có, mà mày đi như thế không sợ vợ nó chửi à?
– Ôi dào vợ tao dễ tính lắm, đi với bạn bè, nó không nói đâu.
– Vậy thì đi.
Buổi tối hôm đó,
Thấy bạn có chút sốt ruột, chốc chốc lại nhìn điện thoại, Cường tò mò hỏi:
– Mày còn đợi ai nữa vậy?
– Làm gì có ai đâu.
– Không đợi ai, sao mày nhìn đồng hồ suốt có vẻ sốt ruột như vậy? Chắc chắn là đang đợi người nào đó rồi. Đừng có nói dối tao. Khai thật đi!
– Mày là con giun trong bụng tao đấy à? – anh ta nhún vai nói lấp lửng – Nhưng rất tiếc, mày đã sai.
– Tao sống với mày bao nhiêu năm chẳng lẽ không hiểu. Thôi nói đi mày đang chờ ai đấy? Có phải mày lấy tao làm bình phong, để lén trốn vợ ra ngoài kiếm em út phải không?
– Mày điên à? Tao mà bồ bịch, con sư tử nhà tao xé xác. Mày cứ ngồi im đi, lát rồi biết.
Hai người ngồi được một lúc, thì thấy bạn nhổm dậy vẫy tay, lớn tiếng gọi:
– Anh ở đây!
Nhìn theo hướng ánh mắt của bạn, nét mặt của người đột nhiên thay đổi, người đến không ai khác là Hương. Cường bối rối, kéo áo bạn nói nhỏ:
– Sao mày không nói với tao cô ấy đến?
Người bạn cười nói:
– Nói ra để mày không đến hả. Tao thừa biết cái tính của mày rồi, vì vậy cách tốt nhất là không nói.