Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 17

9:55 sáng – 22/07/2025

Anh ngại ngùng nhìn cô ấp úng nói:

–  Anh…

– Hừ! Lấy nhau rồi mà anh còn thế này, không biết chúng ta sẽ sống chung thế nào đây. Thôi bỏ đi, em đi tắm. 

Hạnh mở tủ lấy quần áo rồi bước vào nhà tắm. Làn nước ấm áp khiến cho mệt mỏi của một ngày bỗng chốc tan biến, cảm giác thoải mái tràn ngập cơ thể, sự dễ chịu này khiến cho Hạnh không muốn ra khỏi nhà tắm. Ước chừng đã rất lâu, cô mới rời khỏi nhà tắm.

Trước mắt cô là một chàng ngốc, đang nằm ngon giấc dưới sàn nhà. Nét mặt cô vừa buồn, vừa tức lại buồn cười. Buồn vì yêu phải một chàng trai nhút nhát, chẳng biết đến bao giờ họ mới trở thành vợ chồng chân chính đây. Có lẽ hành trình đó sẽ còn rất dài. Tức là vì tên ngốc ngay đêm tân hôn, đã để cô nằm một mình trên giường. Còn mình trải chiếu nằm dưới đất. Còn buồn cười vì điệu bộ ngủ của anh, giống như một đứa trẻ không hề phòng bị. Nếu ai có ý đồ xấu với anh, thì có lẽ đây chính là cơ hội tốt nhất. 

Khẽ lắc đầu, bước lên giường, kéo chăn nằm xuống, cô từ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, những hình ảnh đẹp nhất của anh và cô dần dần hiện về. Bỗng nhiên một cảm giác ấm áp từ đâu ùa tới, khiến cô trong vô thức cứ nhích dần nhích dần về chỗ có hơi ấm. Ở nơi ấm áp đó, cô cảm thấy một cảm giác bình yên đến khó tả. Có lẽ, đây là giấc ngủ bình yên nhất từ trước đến nay của cô. Trong mơ rất nhiều khung cảnh thần tiên xuất hiện, ở nơi đó là thế giới riêng của cô và anh, không giông bão cũng chẳng có lo toan.

Hạnh phúc đôi khi chỉ cần có thế, có người yêu thương kề bên, bình đạm sống bên nhau đến bạc đầu. Cùng nhau nắm tay vượt qua mọi sóng gió, tình yêu không phải chỉ là cảm xúc nhất thời, mà nó phải bồi đắp bằng thời gian, sự kiên trì và lòng quyết tâm. 

Thấy nặng nặng trên ngực, Cường muốn xoay người cũng khó khăn, mở mắt ra, gương mặt của cô phóng to ngay trước mắt, giật mình anh đẩy mạnh cô ra rồi chồm dậy. 

Bị đẩy bất ngờ, và bị đập vào cạnh giường, khiến cô tỉnh dậy ôm đầu kêu lên:

 – Anh làm cái quái gì thế? Tự nhiên đẩy em xuống giường làm gì?

– Anh không có đẩy em xuống là em đè lên người anh. Làm anh giật mình, nên đẩy em ra đấy chứ. 

– Ai đời chồng lại đẩy vợ như thế không? Anh làm em u đầu rồi bắt đền đi. 

Nói rồi Hạnh thút thít khóc. Thấy cô khóc Cường tiến lại luống cuống lau nước mắt cho cô.

 – Anh xin lỗi! Anh không cố ý. 

Thấy anh như vậy, cô cười thầm, nhưng vẫn cố nặn ra vài giọt nước mắt ăn vạ:

– Sưng hết đầu rồi đây này. Như thế này làm sao dám ra khỏi phòng đây. Đau quá! 

Anh luống cuống nói: 

– Anh xin lỗi! Anh không cố ý đâu. 

– Không biết đâu bắt đền anh đấy! 

– Em muốn anh đền cái gì?

– Cái này. 

Nói rồi, cô hôn lên môi anh. Nụ hôn bất ngờ, khiến anh trợn tròn mắt nhìn vào gương mặt cô. Nụ hôn ngọt ngào ấy khiến anh không thể nào cưỡng lại được. Bàn tay bắt đầu không an phận, bắt đầu làm loạn chạm khắp nơi trên cơ thể đối phương. Dần dần ngọn lửa khát vọng khiến họ cuốn lấy nhau. Bỗng nhiên chiếc giường lung lay rồi một tiếng “rầm” vang lên, chiếc giường của họ đổ sập xuống. Anh khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng ngọn lửa tình đã nhanh chóng xoa dịu cơn đau, họ lại quấn vào nhịp điệu của tình ái. Đang lúc cao trào, chợt có tiếng gõ cửa, cùng với tiếng của mẹ anh:

 – Có chuyện gì thế? Mẹ vừa nghe thấy có tiếng gì đó đổ.

Anh nói vọng ra:

 – Không có gì đâu mẹ ạ, chỉ là con đạp đổ cái ghế. 

– Khuya lắm rồi đó, đừng có thức khuya quá cái Hạnh nó mệt lắm rồi đấy.

Lúc này anh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã 3 giờ sáng, khẽ cười trả lời:

– Vâng, con đi ngủ ngay đây. 

Hai người nhìn nhau bật cười, tiếp tục chuyện còn dang dở.

Sáng hôm sau, 

–  Sao dậy sớm thế con? Hôm qua mẹ thấy hai đứa thức khuya lắm mà, sao không ngủ thêm chút nữa cho khỏi mệt. 

Hạnh cười trả lời mẹ chồng:

– Dạ con quen rồi ạ. Ở bệnh viện, bọn con còn ngủ ít hơn vậy ấy nhất là lúc có bệnh nhân cấp cứu. 

– Khổ thân, nghề cứu người là vất vả nhất, chẳng biết lúc nào rảnh rỗi. Thôi vào ngủ thêm đi con không lại mệt.

Hạnh xắn tay áo, tiến lại gần trả lời:

– Con ngủ cùng đủ giấc rồi, không mệt đâu ạ. Mẹ có việc gì làm không, cho con làm với. 

Bà cười hiền nhìn Hạnh nói: 

– Cũng chẳng có gì nhiều đâu, mọi việc mẹ làm xong xuôi hết rồi, con vào ăn sáng đi. Lúc nào thằng Cường dậy thì bảo nó ra ăn sáng, rồi nói nó đưa con đi chào bà con làng xóm. 

– Vâng ạ. Mẹ vào ăn sáng với con đi! 

– Mẹ ăn rồi, giờ qua hàng xóm chơi đây. Con ăn đi nhé. 

Nói rồi bà xoay người đi ra cổng. Mẹ chồng đi khuất, Hạnh mới xoay người đi vào trong bếp.

Đưa tay ôm lấy người bên cạnh, nhưng nơi bàn tay chạm vào, chẳng có gì ngoài khoảng không, cánh tay người đàn ông vươn thêm chút nữa, nhưng không còn ai ở đó nữa, chỉ có vết nhàu nhĩ của ga giường chứng tỏ ở đó đã từng có người nằm. 

Tỉnh hẳn ngủ, Cường ngồi dậy nhìn quanh, chẳng thấy Hạnh đâu nữa, anh vội vàng mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhân rồi bước nhanh ra ngoài để tìm cô. Bước tới phòng bếp, thấy Hạnh đang một mình ngồi ăn sáng, Cường tiến tới hôn nhẹ lên tóc cô! Đây là lần đầu tiên Cường chủ động hôn Hạnh, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng rồi cô cũng mỉm cười quay lại dịu dàng nhìn anh. 

– Anh dậy rồi ạ.

– Ừ, anh vừa mới dậy. Mà mọi người đâu rồi em? 

– Lúc em dậy, mọi người đã đi đâu hết rồi ấy. Còn mẹ vừa sang hàng xóm chơi. Mẹ dặn anh ăn sáng xong thì đưa em đi chào hỏi mọi người. 

Cường gật đầu,

– Được, ăn xong anh sẽ đưa em đi. 

Sau bữa ăn, hai người đi chào hỏi họ hàng và làng xóm. Mỗi nhà họ chỉ dám ngồi một chút, vậy mà tối mịt hai người mới trở về tới nhà. Lúc này, cả hai chỉ muốn nằm dài trên giường để tận hưởng sự êm ái của nó mà thôi. Nhưng chợt nhớ ra điều gì hai người đồng thanh nói:

– Cái giường.

– Cái giường. 

Nói xong hai người quay lại nhìn nhau gương mặt có chút bối rối. Cường nắm tay Hạnh áy náy nói: 

– Thôi em chịu khó nốt hôm nay, mai anh gọi người đến sửa. 

Hạnh khẽ gật đầu nói “Vâng.”

Hai người nắm tay nhau bước vào nhà, lúc này bố mẹ anh đang ngồi xem tivi, hai người lễ phép chào: 

– Thưa bố mẹ bọn con mới về.

Nghe thấy tiếng hai người, mẹ anh đứng dậy hỏi:

– Hai đứa về muộn vậy? Ăn gì chưa?

Cường trả lời bà:

– Bọn con ăn rồi ạ. Thôi con xin phép về phòng. Cả ngày nay đưa vợ con khắp nơi, chắc cô ấy cũng mệt lắm rồi. 

– Ừ, hai đứa nghỉ ngơi đi kẻo mệt. – Chợt nhớ ra chuyện gì đó, bà quay lại gọi: – Cường này ở lại bố mẹ có chuyện nói với con! 

– Dạ! – Cường quay sang nói với Hạnh: – Em vào phòng trước đi, lát anh vào sau. 

Cô gật đầu trả lời “vâng” rồi quay lại nói với bố mẹ chồng: 

– Con xin phép bố mẹ con về phòng.

– Ừ con nghỉ ngơi đi. 

Đợi Hạnh đi khuất, Cường mới quay lại hỏi mẹ:

 – Có chuyện gì vậy mẹ?

– Bố mẹ sửa giường rồi đấy, làm cái gì cũng phải tiết chế. Đừng có mạnh bạo quá, mẹ sợ con bé không chịu nổi đâu.

Anh đỏ mặt vì ngượng cất tiếng giải thích: 

– Mẹ! Không như mẹ nghĩ đâu. Bọn con chưa làm gì cả.

 Bà vừa cười vừa mắng:

– Cha bố anh, không phải cãi đâu! Vào nghỉ ngơi đi, hai đứa rong ruổi cả ngày, cũng mệt mệt rồi. 

Anh ngượng ngùng gãi đầu nói: 

– Con xin phép về phòng.

Nhìn bóng anh đi khuất, bà khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống tiếp tục xem tivi với chồng.

Nếu yêu một chàng trai nhút nhát, xin hãy kiên nhẫn, đừng vội vàng buông tay! Không phải họ không yêu bạn, mà vì quá nhút nhát không biết cách thể hiện tình yêu, một cái nắm tay đối với họ cũng rất khó khăn. Sự nhút nhát đã bó buộc tình yêu ấy. Họ không dám vượt lên để thể hiện bản thân. 

Cô gái à! Nếu yêu một người con trai nhút nhát, xin hãy là người chủ động, hãy dẫn dắt họ trên con đường tình yêu, bởi họ là trang giấy trắng chưa nhuốm màu dục vọng, không biết làm thế nào để thể hiện tình yêu. 

Tình yêu của họ chỉ dám giữ chặt trong lòng, chẳng biết làm như những chàng trai dạn dĩ khác. Cô gái à! Yêu một người nhút nhát thiệt thòi lắm, chẳng được người ta chủ động nắm tay, chẳng được ôm hôn như những cặp đôi khác. Yêu một người nhút nhát, là bạn phải tự chủ động, tự nắm chặt bàn tay ấy, giữ chặt nó đừng để buông tay. Là phải tự mình làm tất cả, tự biến mình thành cô gái hư hỏng của anh ta. Trong tình yêu không nên chờ đợi, chờ người nhút nhát sẽ chẳng chờ được đâu. Thôi thì, ta hãy chủ động, chủ động để dành lấy hạnh phúc cho mình. Dành lấy tình yêu của một chàng trai ngốc, một chàng trai sinh ra đã là dành cho mình.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00