Chương 7: Lời Nguyền Đêm Đen
Kha đứng tại cửa lối vào, ánh đèn từ chiếc đèn dầu rọi sáng một khoảng tối mờ mịt phía trước. Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua, mang theo hơi thở của sự chết chóc. Hắn có cảm giác như mình đang đứng giữa hai thế giới: một bên là thực tại u ám, một bên là những bí mật ẩn sâu trong ngôi lăng mộ này. Từ những gì hắn đã trải qua, hắn biết rằng mình không thể quay lại.
Hắn bắt đầu bước vào bên trong, từng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Hành lang dẫn vào sâu trong lòng ngôi mộ như một con rắn quấn chặt, với những bức tường lạnh lẽo được trang trí bằng những hình ảnh kỳ quái. Mùi ẩm mốc và sự thối rữa như lan tỏa khắp nơi, khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.
Những tiếng rì rào thì thầm không rõ nguồn gốc vang lên từ mọi hướng, như thể những linh hồn đang gào thét từ trong bóng tối. Hắn có cảm giác rằng những linh hồn này không chỉ tồn tại trong quá khứ, mà còn đang sống động ngay bên cạnh hắn, đang quan sát từng cử động của hắn. Hắn không thể xua đi sự hiện diện của chúng.
Kha dừng lại trước một bức tranh lớn vẽ cảnh các nghi lễ cổ xưa. Những hình ảnh mô tả sự hiến tế kinh hoàng, với những nạn nhân vô tội đang bị xẻ thịt bởi những hình nhân ác độc. Bất chợt, một âm thanh lạ lùng vang lên, như thể ai đó đang kêu gọi hắn. Hắn lùi lại, lòng hoang mang. Giọng nói dường như chui vào tâm trí hắn, khiến hắn cảm thấy choáng váng.
“Cứu ta… cứu ta…” tiếng thì thầm vang lên, mỗi từ ngắn ngủi như một nhát dao cứa vào trái tim hắn. Hắn quay lại, nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai. Chỉ còn lại bóng tối đang chầm chậm lấn át không gian. Hắn biết mình không thể tiếp tục đứng đây, hắn cần phải đi tìm lời giải đáp cho những câu hỏi trong lòng.
Hắn bước tiếp vào bên trong, ánh sáng từ chiếc đèn dầu yếu ớt không đủ để xua tan những cơn ác mộng đang dần hiện hữu. Hắn cảm thấy sự hiện diện của cánh tay quỷ, và hắn biết rằng nó đang theo dõi từng động thái của mình. Những bóng đen bắt đầu nhảy múa trên tường, như những linh hồn đã mất đang kêu gào sự cứu rỗi.
Kha dừng lại trước một cánh cửa lớn, được làm từ những tấm gỗ cứng, mòn vẹt bởi thời gian. Chiếc cửa gỗ nặng nề như mang nỗi đau của cả ngôi mộ, và có cảm giác như nó đang ngăn chặn hắn bước vào một bí mật mà không ai nên biết. Hắn hít một hơi sâu, tay nắm chặt vào chiếc đèn, và đẩy cửa ra.
Bên trong là một không gian rộng lớn, mờ ảo, tràn ngập hơi lạnh. Một bàn thờ lớn nằm ở giữa phòng, bày biện với những nghi lễ kỳ quái: những bát đĩa chứa đầy máu, những mảnh xương người, và những ngọn nến đang cháy sáng. Ánh sáng nhấp nháy tạo nên những bóng đen kỳ lạ, như thể có ai đó đang chuyển động trong bóng tối.
Bất ngờ, một tiếng động vang lên từ góc phòng. Hắn quay lại, ánh mắt căng thẳng, và thấy một hình bóng mờ nhạt, như một người phụ nữ trong trang phục truyền thống, với gương mặt trắng bệch và đôi mắt trống rỗng. Nỗi sợ hãi trong lòng hắn dâng lên khi nàng ta tiến về phía hắn, từng bước chân như thổn thức trong không gian tĩnh lặng.
“Ngươi đã đến,” nàng ta nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nỗi bi thương. “Ta đã chờ đợi ngươi rất lâu.”
Kha cảm thấy mình bị cuốn vào ánh mắt của nàng, như một mảnh hồn bị lạc lối. “Ngươi là ai?” Hắn hỏi, nhưng giọng nói của hắn như bị mắc kẹt trong cổ họng.
“Ta là một trong những linh hồn bị giam cầm nơi này,” nàng ta đáp, từng lời nói như kéo dài ra trong không gian. “Ngươi không thể cứu chúng ta. Cánh tay quỷ đã quá mạnh mẽ.”
“Cánh tay quỷ?” Kha nhắc lại, cảm giác như nỗi sợ hãi đã chạm đến tận sâu trong tâm trí. “Nó là gì? Tại sao ta lại phải đối mặt với nó?”
Nàng ta nhìn hắn, đôi mắt nàng đầy sự đau khổ. “Nó là một thực thể cổ xưa, sinh ra từ sự tham lam và tội lỗi của con người. Nó đã từng hút cạn linh hồn của những người hiến tế và biến họ thành những vong hồn vĩnh viễn.”
“Ta phải làm gì để ngăn chặn nó?” Kha gần như cầu khẩn, cảm giác sự tuyệt vọng đang chèn ép hắn. “Ta không thể để điều này xảy ra.”
“Ngươi phải tìm kiếm bức tượng,” nàng ta nói, chỉ tay về phía một góc tối của phòng. “Bức tượng đó là chìa khóa để giải thoát cho những linh hồn. Nhưng hãy cẩn thận, cánh tay quỷ đang đến gần.”
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua phòng, thổi tắt ngọn đèn của hắn. Hắn hoảng loạn, cảm giác bóng tối như một cơn sóng ập đến, và những tiếng thét vang lên quanh hắn. Hắn không thể nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được sự hiện diện ghê rợn của cánh tay quỷ đang áp sát.
“Ngươi không thể thoát khỏi ta!” một giọng nói gầm lên trong bóng tối, âm thanh như tiếng sấm vang dội. Hắn cảm thấy bàn tay lạnh ngắt chạm vào cơ thể mình, kéo hắn vào lòng bóng tối sâu thẳm.
“Cứu ta!” Kha la lên, nhưng không có ai trả lời. Hắn chớp mắt, cố gắng tìm kiếm ánh sáng, và khi ánh sáng trở lại, hắn thấy mình đứng trước bức tượng. Nó lớn và u ám, với những hình ảnh ghê rợn khắc trên bề mặt.
Hắn không còn thời gian để suy nghĩ. Hắn biết mình phải hành động ngay bây giờ. Với sức mạnh của lòng dũng cảm, hắn lao về phía bức tượng, nơi ánh sáng từ các linh hồn đang tỏa ra. Hắn cảm nhận được sức mạnh từ những linh hồn bên trong, như một ngọn lửa bùng cháy trong lòng hắn.
“Ta sẽ không để ngươi kiểm soát ta!” Kha quát lên, quyết tâm không để cánh tay quỷ chiếm lấy cuộc đời mình. Hắn nắm chặt chiếc đèn và dồn tất cả sức mạnh vào một cú đấm mạnh vào bức tượng. Ánh sáng bùng nổ, làm cho không gian rung chuyển.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với những linh hồn, như thể họ đang sát cánh bên hắn. Hắn sẽ không đơn độc trong cuộc chiến này. Nhưng liệu hắn có đủ sức mạnh để chiến thắng cánh tay quỷ, và liệu hắn có thể cứu những linh hồn bị giam cầm trước khi quá muộn? Hắn đã quyết định, và không gì có thể ngăn cản hắn bước tiếp.