Một ngày nọ, có một cậu bé ba tuổi tên là Nam. Cậu ta rất thích chơi đùa và nghịch ngợm. Cậu thường chạy nhảy và leo trèo khắp nơi. Một hôm, Nam thấy một cái xích đu trong công viên gần nhà, nhìn thấy mọi người vui vẻ đùa nghịch trên đó, Cậu bé cũng rất muốn được chơi xích đu như bọn họ. Nam quyết định tự mình đi đến công viên và leo lên xích đu.
Nam leo lên xích đu và bắt đầu đẩy mình lên cao. Nam cảm thấy rất vui và phấn khích. Nam cười toe toét và hét lên:
– Xích đu ơi! Xích đu ơi! Cho con bay cao lên nào!
Nam không biết rằng xích đu không phải là một con vật sống, mà chỉ là một dụng cụ chơi. Cậu cũng không biết rằng, xích đu có thể bị gãy bất cứ lúc nào. Cho nên cậu đẩy rất mạnh.
Do bị đẩy quá mạnh và không may làm gãy dây xích xích đu. Nam bị văng ra khỏi xích đu và rơi xuống đất. Cậu bị ngã nhào và trầy xước hết cả tay và chân. Bị đau và sợ, Nam khóc toáng lên và gọi:
– Mẹ ơi! Con bị ngã rồi. Mẹ ơi! Con bị đau rồi.
Cậu quên mất rằng mẹ mình không ở đây mà là ở nhà. Cứ thế cậu ngồi khóc nức nở.
Một người phụ nữ đi ngang qua thấy cậu khóc, bèn tiến lại gần. Người phụ nữ ấy hóa ra là một bác sĩ, đang trên đường trở về nhà. Người ấy thấy cậu khóc, bèn tiến lại gần quan tâm hỏi Nam:
– Bé ơi! Tại sao con lại ngồi khóc ở đây?
Nam mếu máo nói:
– Con bị ngã.
Nói rồi cậu lại khóc òa lên. Người phụ nữ nhẹ nhàng an ủi:
– Đừng khóc bé ơi! Cô là bác sĩ, cô sẽ giúp bé chữa trị vết thương này. Bé có biết tên của bé là gì không? Ba mẹ bé đâu rồi? Sao lại ở đây một mình vậy?
Nam nghe tiếng nói của người phụ nữ, cậu nhìn lên và thấy người phụ nữ mặc áo blouse trắng, và mang theo một cái vali nhỏ, cậu nhìn người phụ nữ một lúc rồi trả lời:
– Con tên là Nam, con ở nhà số 10 đường Trần Phú. Con không có ai đi cùng. – Nói rồi cậu òa khóc, chỉ vào vết thương nói: – Con đau lắm! Bác sĩ chữa cho con đi!
– Được, Được để cô chữa cho bé.
Nói đoạn người phụ nữ nghe Nam nói, bèn tiến lại gần kiểm tra vết thương. Trong lòng cô có chút lo lắng và tức giận, lòng thầm nghĩ:
– Sao lại có cha mẹ vô trách nhiệm đến như vậy. Không để ý trẻ nhỏ, để con trẻ mới biết đi, đi ra ngoài một mình thế này. Họ không biết rằng điều đó rất nguy hiểm sao? Là bố mẹ, tại sao không quan tâm đến con cái như thế này?”
Người phụ nữ quyết định, giúp Nam chữa vết thương và đưa Nam về nhà hỏi cho ra lẽ. Cô lấy ra các dụng cụ y tế từ vali của mình, bắt đầu lau rửa vết thương cho Nam. Người phụ nữ rửa sạch vết thương bằng nước muối, sau đó bôi thuốc kháng sinh và quấn băng gạc. Cô làm rất nhẹ nhàng và cẩn thận. Nam cảm thấy vết thương của mình không còn đau như trước nữa. Cậu bé cười tươi, cảm ơn người phụ nữ và nói:
– Cô bác sĩ giỏi quá! Cô đã làm cho con không còn đau nữa rồi. Con yêu cô nhiều lắm! Con cảm ơn cô!
Người phụ nữ cười và nói:
– Con là một cậu bé rất dũng cảm và ngoan ngoãn. Con đã chịu được sự đau đớn mà không khóc. Con có biết không, con đã có một vết thương rất đẹp và đáng tự hào. Vết thương đó là một huy hiệu của sự can đảm và phiêu lưu của con. Con hãy trân trọng vết thương đó nhé. Nhưng con vẫn còn là một đứa trẻ, không nên ra ngoài một mình mà không có người lớn đi cùng. Bởi thế giới bên ngoài rất nguy hiểm. Con nên đi cùng với ba mẹ hoặc người lớn, như thế con mới có thể được an toàn.
– Vâng, con biết rồi từ giờ con sẽ không ra ngoài một mình nữa.
Người phụ nữ và Nam bắt đầu trò chuyện với nhau. Họ kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện. Nam kể cho người phụ nữ nghe về những trò chơi yêu thích của mình, như đá bóng, chơi ô tô…
Người phụ nữ cũng kể cho Nam nghe, về những ca chữa bệnh khó khăn và thành công của mình; như khi cô cứu sống một bé sơ sinh bị suy hô hấp, khi cô phẫu thuật cho một ông già bị đột quỵ, khi cô điều trị cho một chú chó bị bỏng…
Nam nhìn người phụ nữ đầy ngưỡng mộ, trong lòng thầm mong sau này lớn lên sẽ được như người phụ nữ này. Cậu thầm nghĩ:
“Cô ấy quả là một người rất tuyệt vời. Cô đã giúp đỡ được rất nhiều người và động vật. Cô ấy chính là người đã mang lại niềm vui và hy vọng cho họ. Mình cũng muốn trở thành một bác sĩ giỏi giống như cô.”
Trò chuyện một lúc, người phụ nữ quyết định đưa Nam trở về nhà. Một mặt, cô muốn đưa Nam về nhà an toàn. Mặt khác, cô cũng muốn gặp cha mẹ của Nam và nói chuyện với họ. Cô muốn nhắc nhở cha mẹ của cậu, phải chăm sóc con cái tốt hơn và không để con cái đi một mình như thế nữa. Cô cũng muốn khuyên cha mẹ của cậu, nên ủng hộ con cái theo đuổi ước mơ của mình. Không nên cấm đoán chúng làm những điều mà chúng muốn. vì như thế sẽ khiến trẻ trở nên bướng bỉnh, và hay cãi lời cha mẹ.
Người phụ nữ và Nam đi đến nhà của cậu, gọi cửa và chờ đợi. Cửa nhà được mở ra và xuất hiện hai người lớn. Họ là cha mẹ của Nam. Cha mẹ cậu rất hoảng sợ và lo lắng, khi thấy cậu bị băng bó cả ở tay và chân. Mẹ cậu ôm cậu vào lòng và xem xét vết thương, miệng không ngừng hỏi:
– Con ơi! Con đi đâu bây giờ mới về? Con có biết cha mẹ lo cho con thế nào không? Mà tay chân con làm sao thế này? Con có sao không? Ai làm con bị thế này?
Thấy cha mẹ lo lắng, Nam nhìn mẹ, cậu nhẹ giọng trả lời:
– Con không sao đâu mẹ ạ. Con bị ngã khi chơi xích đu. Con đã được cô bác sĩ này giúp chữa vết thương rồi. Bây giờ nó không đau tẹo nào mẹ ạ. Cô bác sĩ là người rất tốt bụng và giỏi giang. Cô ấy đã kể cho con nghe nhiều câu chuyện về nghề nghiệp của cô. Con rất muốn trở thành một bác sĩ như cô ấy.
Cha mẹ của Nam bấy giờ mới để ý đến người phụ nữ đang đứng phía đằng sau cậu bé. Họ quay sang cảm ơn cô.
– Cảm ơn cô đã giúp đỡ con chúng tôi. Cô là một bác sĩ tuyệt vời. Cô đã không quản ngại, giúp con chúng tôi xử lý vết thương. Chúng tôi không biết gì để cảm ơn cô.
Người phụ nữ cười và nói:
– Không có gì đâu, tôi chỉ làm theo trách nhiệm của mình. Tôi rất yêu quý cậu bé, và muốn gặp anh chị để nói chuyện về cháu. Tôi muốn nhắc nhở về việc phải chăm sóc con cái tốt hơn, và không được để con cái đi một mình như thế nữa. Vì điều ấy sẽ rất nguy hiểm cho bé. Tôi cũng nghe bé nói chuyện, bé rất thích được chơi xích đu, nhưng anh chị không cho phép bé chơi. Nên muốn khuyên anh chị nên ủng hộ con cái theo đuổi mong ước của mình. Không nên ngăn cấm trẻ, vì có thể, trẻ sẽ trốn đi như chuyện ngày hôm nay. Nếu bé xảy ra chuyện gì nguy hiểm sẽ thấy thế nào?
Cha mẹ của Nam nghe xong thấy rất xấu hổ và áy náy nói:
– Thật sự cảm ơn cô, vợ chồng tôi sẽ chú ý hơn tới con trẻ. Quả thật chúng tôi đã không chú ý đến cháu. Do quá bận rộn với công việc và quên dành thời gian cho con trẻ. Cứ ép nó tự chơi ở trong nhà. Mà không ngờ rằng con lại thích ra ngoài chơi. Chúng tôi cũng không biết rằng con thích chơi xích đu. Vì sợ con bị thương nên đã cấm đoán cháu. Chúng tôi xin hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa. Và sẽ dành nhiều thời gian và lắng nghe ý kiến của con trẻ. Chúng tôi sẽ ủng hộ con chúng tôi theo đuổi ước mơ của mình.
Người phụ nữ nghe xong cũng thấy có chút an tâm. Cô nói:
– Tôi rất vui khi nghe được lời nói này của anh chị. Tôi hy vọng hai người sẽ giữ được lời nói đó. Tôi tin rằng các bạn sẽ là cha mẹ yêu thương con cái, và muốn cho con mình hạnh phúc. Tôi cũng tin rằng, sau này Nam sẽ là một cậu bé xuất xắc.
Ba người trò chuyện với nhau thêm một lát, họ trao đổi về những vấn đề liên quan đến sức khỏe, giáo dục, gia đình… Qua cuộc nói chuyện, họ đã trở nên thân thiết như những người bạn lâu năm. Họ trao đổi số điện thoại và địa chỉ cho nhau. Làm như thế để tiện liên lạc sau này.
Nam cũng rất hạnh phúc khi thấy cha mẹ của mình và người phụ nữ kia trở nên thân thiết. Cậu thầm nghĩ:
“Hôm nay là một ngày thật may mắn đối với mình. Mình đã có một vết thương đẹp, một người bạn tốt và một ước mơ mới. Hôm nay mình đã có một cuộc phiêu lưu thật vui và ý nghĩa. Và đã có một câu chuyện thật hay để khoe với bạn bè.
Lúc chia tay, Nam ôm lấy chân người phụ nữ. Cậu ngẩng lên nói:
– Cô về đây sống với con đi! Con không muốn cô về đâu.
Người phụ nữ khẽ xoa đầu Nam dịu dàng nói:
– Cô phải về để khám bệnh cho bệnh nhân rồi. Cô hứa hằng ngày sẽ tới thăm con.
Dù không muốn, cậu vẫn phải rời xa cô bác sĩ, cậu phải để cho cô ấy đi vì cô còn phải đi chăm sóc cho bệnh nhân.
Vậy là họ đã có một ngày rất vui, và cha mẹ Nam cũng đã hiểu được điều Nam mong muốn. Và gia đình họ càng ngày càng trở nên hạnh phúc. Từ đó, mọi mong muốn của Nam luôn được cha mẹ lắng nghe và giúp đỡ cậu thực hiện.
Hết.