Trong một vương quốc xa xôi, có một cô gái tên là Ánh Dương, cô là con gái của một bác sĩ nổi tiếng trong vương quốc. Ánh Dương được bố mẹ yêu thương, trân trọng, cô cũng rất xinh đẹp, có mái tóc nâu óng, đôi mắt xanh rất hút hồn nhưng cô lại khá nhút nhát và ít nói, điều đó khiến cho nhiều người đàn ông ngưỡng mộ vì cô không dễ dàng để tiếp cận.
Một ngày, vua của vương quốc được người thầy tìm thấy một bông hoa tử tế và quyết định tìm người đem tặng bông hoa này để có thể ăn cơm với bông hoa, ai giúp vua hoàn thành yêu cầu này thì sẽ được phong làm hoàng tử, và được kết hôn với công chúa của vương quốc.
Hầu hết các vị hoàng tử trên thế giới điều đến và vượt qua những trở ngại khó khăn, nhưng không một ai có thể tìm thấy bông hoa tử tế. Một ngày, Hoàng tử Tinh Anh đến vương quốc của Ánh Dương và nhìn thấy cô, anh bị đánh gục bởi vẻ đẹp của Ánh Dương và quyết định tìm mọi cách để có thể tiếp cận cô. Tuy nhiên, Ánh Dương vẫn giữ khoảng cách và cô không chấp nhận sự nỗ lực của Tinh Anh.
Sau khi Tinh Anh xin được gặp một cụ già bí ẩn, cụ già đã tặng cho anh một cây đàn guitar bằng gỗ cao su huyền thoại. Anh ta đã sử dụng năng lực của cây đàn để có thể thổi hồn vào một chú chim bồ câu khôn lớn, và nhờ sự giúp đỡ của chú chim bồ câu, anh đã tìm được bông hoa tử tế.
Ánh Dương rất vui mừng khi nghe những tin tức này, và sau đó cô bắt đầu quen với Tinh Anh. Họ đi du lịch và phát hiện ra họ có nhiều điểm chung với nhau, họ đều có những ước mơ và mong muốn lớn, và họ cũng cảm thấy họ còn có thể hạnh phúc hơn nếu đứng cạnh nhau.
Ở cuối cùng của câu chuyện, Tinh Anh đã được phong làm hoàng tử và cưới Ánh Dương. Họ đã sống hạnh phúc mãi mãi và nhìn nhau với tình yêu trọn đời. Câu chuyện kết thúc ngọt ngào nhưng vẫn có một chút bất ngờ.
Đây là một số đoạn hội thoại trong câu chuyện:
Đoạn 1: Khi Tinh Anh gặp Ánh Dương lần đầu tiên trong bữa tiệc
Tinh Anh: Xin chào, em là ai? Em rất xinh đẹp.
Ánh Dương: Xin chào, anh là ai? Anh rất lịch sự.
Tinh Anh: Tôi là Tinh Anh, hoàng tử của vương quốc Lạc. Tôi đến đây để tham gia cuộc thi tìm bông hoa tử tế.
Ánh Dương: Tôi là Ánh Dương, con gái của bác sĩ Thanh. Tôi đến đây để giúp bố mẹ tôi chăm sóc cho những người bệnh.
Tinh Anh: Em là một người tốt bụng và nhân hậu. Em có thích bông hoa không?
Ánh Dương: Em thích bông hoa, nhưng em không thích cuộc thi này. Em nghĩ rằng nó quá vô nghĩa và phi lý.
Tinh Anh: Em nói đúng, cuộc thi này quá vô nghĩa và phi lý. Nhưng tôi không quan tâm đến nó. Tôi chỉ quan tâm đến em.
Ánh Dương: Anh nói gì vậy? Anh đừng có nói dối em.
Tinh Anh: Tôi không nói dối em. Tôi nói thật lòng. Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Em là người duy nhất làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Ánh Dương: Anh đừng có nói nhảm. Anh không thể yêu em được. Chúng ta quá khác nhau. Chúng ta không thể ở bên nhau.
Tinh Anh: Em đừng có từ chối tình cảm của tôi. Em hãy tin vào tôi. Em hãy theo tôi. Tôi sẽ cho em thấy một thế giới mới, một thế giới mà chỉ có hai chúng ta.
Ánh Dương: Anh đang mơ ước gì vậy? Anh đang sống trong ảo tưởng à? Anh hãy tỉnh lại đi. Anh hãy để em yên.
Tinh Anh: Em đừng có cự tuyệt tôi. Em hãy nghe lời tôi. Em hãy nhìn vào mắt tôi. Em sẽ thấy rằng tôi yêu em bằng cả trái tim của mình.
Ánh Dương: Anh đừng có ép buộc em. Em hãy để em đi. Em không muốn gặp anh nữa.
Tinh Anh: Em đừng có bỏ đi. Em hãy ở lại với tôi. Em là tất cả của tôi.
Họ đã tranh cãi với nhau trong một lúc, rồi Ánh Dương đã quay lưng lại và bỏ đi, để lại Tinh Anh đứng lặng im trong sự tiếc nuối.
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của họ.
Đoạn 2: Khi Tinh Anh tìm được bông hoa tử tế và mang về cho Ánh Dương
Tinh Anh: Ánh Dương, em ơi, anh đã trở lại rồi.
Ánh Dương: Tinh Anh, anh làm gì ở đây? Anh không phải đi thi sao?
Tinh Anh: Anh đã đi thi rồi, và anh đã chiến thắng rồi.
Ánh Dương: Thật à? Vậy anh đã tìm được bông hoa tử tế rồi sao?
Tinh Anh: Đúng vậy, anh đã tìm được bông hoa tử tế rồi, và anh mang nó về cho em.
Ánh Dương: Cho em? Sao lại cho em?
Tinh Anh: Bởi vì em là người duy nhất mà anh yêu, và anh muốn tặng em bông hoa này để thể hiện tình cảm của anh.
Ánh Dương: Anh đừng nói như vậy, anh sẽ làm em khó xử. Em biết rằng anh là hoàng tử, và anh sẽ được kết hôn với công chúa. Em không thể nhận bông hoa này được.
Tinh Anh: Em đừng lo lắng về điều đó, em hãy nhìn vào bông hoa này và em sẽ hiểu. Bông hoa này có một điều kỳ diệu, nó sẽ cho em biết tình yêu của anh là thật sự.
Ánh Dương: Thật không? Bông hoa này có gì kỳ diệu?
Tinh Anh: Bông hoa này có thể nói chuyện với em, và nó sẽ nói cho em biết những điều mà anh không thể nói ra. Em hãy nghe kỹ nhé.
Ánh Dương: Anh đang nói gì vậy? Bông hoa này có thể nói chuyện sao?
Tinh Anh: Đúng vậy, bông hoa này có thể nói chuyện. Em hãy cầm lấy nó và đặt lên tai em. Em sẽ nghe được tiếng nói của bông hoa.
Ánh Dương: Anh đang đùa với em phải không?
Tinh Anh: Không, anh không đùa với em. Anh nghiêm túc. Em hãy tin vào anh. Em hãy làm theo anh.
Ánh Dương: Được, anh. Tôi sẽ làm theo anh. Tôi sẽ cầm lấy bông hoa và đặt lên tai tôi.
Họ đã làm theo như Tinh Anh nói, và Ánh Dương đã nghe được tiếng nói của bông hoa.