Trần Lâm đứng lặng, ánh mắt trống rỗng. “Tôi không biết… Tôi không ký những giấy này.” Chàng nói, giọng hơi run rẩy. “Có thể nào…”
“Bà Mai, bà đã làm gì?” Nguyệt quay lại nhìn bà Mai, sắc mặt nghiêm nghị.
Bà Mai chỉ cười nhạt. “Chỉ là một chút thao túng nhỏ thôi. Không có gì là không thể, nhất là khi người ta có thể lợi dụng sự yếu đuối của con người.”
Nguyệt, mặc dù cảm thấy choáng váng, nhưng nàng vẫn không để mất bình tĩnh. Nàng lập tức tiến đến bàn, lật ngược các tài liệu ra và nhìn kỹ. Một tấm giấy bị giấu kín nằm dưới những tờ giấy kia một tờ cam kết ký tên của Hải và bà Mai.
“Chắc chắn rồi,” Nguyệt nói, nhìn vào tờ cam kết, “Đây là những bằng chứng giả mạo. Bà Mai đã dùng thủ đoạn này để lừa dối Trần Lâm và gia đình.”
Trần Lâm nhìn kỹ lại, ánh mắt của chàng dần trở nên sáng lên. “Đúng vậy, đó là sự thật. Bà đã lừa tôi suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng lần này, tôi sẽ không để bà đạt được mục đích.”
Cả không gian im lặng trong chốc lát, chỉ còn lại sự căng thẳng giữa hai bên.
Dù sự thật đã lộ diện, nhưng chiến thắng của Trần Lâm và Nguyệt chưa thực sự được đảm bảo. Bà Mai không dễ dàng chấp nhận thất bại. Bà ta quay sang Hải, ra hiệu để hành động quyết liệt hơn. Nhưng trước khi bà kịp làm gì, người thợ săn già xuất hiện, kéo theo một nhóm người hầu trung thành với Trần gia.
“Nguyệt, Trần Lâm đã có đủ bằng chứng để lấy lại quyền lực của mình,” người thợ săn nói, “Giờ đến lượt bà phải trả giá.”
Bà Mai không còn đường lui. Hải, người đứng sau mọi âm mưu, bắt đầu lộ rõ sự sợ hãi. Cuối cùng, sau một cuộc đối đầu căng thẳng, Hải và bà Mai bị buộc phải rời khỏi Trần gia, không còn chỗ đứng trong cuộc chiến quyền lực.
Cuộc chiến trong gia đình Trần gia đã kết thúc, nhưng đó chỉ là bước đầu tiên của một hành trình dài mà Trần Lâm và Nguyệt phải tiếp tục. Những người thân cận bắt đầu tin tưởng trở lại, nhưng dư âm của những âm mưu vẫn còn đọng lại trong tâm trí họ.
Trần Lâm nhìn Nguyệt, nhẹ nhàng nắm tay nàng. “Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Chỉ còn chúng ta, cuộc sống bình dị mà em muốn.”
Nguyệt mỉm cười, cảm thấy an lòng. “Em chỉ cần anh, Trần Lâm. Không cần quyền lực, không cần gia đình hào môn. Chỉ cần chúng ta bên nhau.”
Với quyết định rời xa mọi phức tạp trong gia đình, Trần Lâm và Nguyệt tìm một nơi yên tĩnh ở thôn dã để bắt đầu lại từ đầu. Không còn âm mưu, không còn những toan tính. Họ sẽ sống một cuộc sống bình thường, với tình yêu chân thành mà họ đã tìm thấy giữa bao nhiêu thử thách.
Cuộc sống của Trần Lâm và Nguyệt sẽ chỉ còn sự bình yên, tình yêu và niềm hạnh phúc trong một không gian nhỏ bé, tĩnh lặng.