Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

8:41 chiều – 22/07/2025

“Con có thể làm được không?” Thiên hỏi, giọng đầy hoang mang, như thể cậu chưa hoàn toàn tin vào những gì bà vừa nói.

Bà cười hiền hòa, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. “Con đã có tất cả những gì cần thiết. Chỉ cần con chọn lựa để bước đi trên con đường đó.”

Tối đến, Thiên ngồi trong phòng nhỏ của ngôi nhà, đôi mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng chiếu sáng mờ ảo. Cậu cảm nhận được sự thay đổi trong mình. Không còn cảm giác lo lắng hay sợ hãi, thay vào đó là sự bình yên lạ kỳ. Cậu không còn chạy đua với bóng tối, cũng không còn tìm cách tẩy chay ánh sáng. Cậu học cách để cả hai cùng tồn tại trong mình, để cả hai cùng làm phong phú cuộc sống của cậu.

Ngày hôm sau, Thiên quyết định sẽ trở về lâu đài của mình. Nhưng lần này, không phải để tiếp tục con đường hủy diệt, mà là để xây dựng lại thế giới mà cậu đã phá hủy. Cậu sẽ trở thành người bảo vệ cho những kẻ yếu đuối, một pháp sư không chỉ mạnh mẽ mà còn mang trong mình lòng nhân ái.

Khi cậu quay lại lâu đài, những người xung quanh bắt đầu nhận thấy sự thay đổi. Thiên không còn là ác quỷ đáng sợ, mà là một pháp sư đầy sức mạnh và trí tuệ, người sẽ chỉ sử dụng quyền lực để bảo vệ những gì quý giá.

Dần dần, lời đồn về một người pháp sư hòa hợp giữa bóng tối và ánh sáng lan rộng ra khắp nơi. Thiên trở thành hình mẫu cho những kẻ tìm kiếm sức mạnh thật sự, không phải là sự thống trị, mà là sự cân bằng. Cậu trở thành huyền thoại trong những câu chuyện cổ tích, một con người không chỉ mạnh mẽ mà còn có trái tim đầy nhân hậu.

Cuộc hành trình của Thiên vẫn chưa kết thúc, nhưng cậu biết rằng mình đã tìm ra con đường đúng đắn. Và trong sâu thẳm, cậu biết rằng mẹ mình sẽ tự hào về con.Thiên đã trở lại lâu đài của mình, nhưng lần này, không còn là nơi giam giữ những ác quỷ và quyền lực tăm tối. Cậu không còn là kẻ tìm kiếm sức mạnh tuyệt đối, mà là một pháp sư mạnh mẽ với tấm lòng rộng mở, sẵn sàng dùng khả năng của mình để giúp đỡ những ai cần. Lâu đài cũ kỹ, từng đầy bóng tối, giờ đây ngập tràn ánh sáng, những bức tường cũ dường như cũng nhẹ nhàng hơn dưới ánh sáng mới.

Những người dân trong khu vực, ban đầu còn ngờ vực về sự thay đổi của Thiên, giờ đây đã bắt đầu đặt niềm tin vào cậu. Họ kể về những phép thuật mà Thiên đã sử dụng để xua đuổi quái vật, chữa lành bệnh tật, và bảo vệ họ khỏi những hiểm nguy. Mỗi khi Thiên xuất hiện, không khí trong làng lại trở nên ấm áp, bình yên. Cậu không còn là một ác quỷ đáng sợ, mà là một người bảo vệ, một người thầy.

Nhưng trong lòng Thiên, vẫn luôn có một nỗi lo sợ không nguôi. Cậu đã hòa hợp được với ánh sáng và bóng tối trong mình, nhưng liệu mình có thực sự kiểm soát được sự cân bằng ấy hay không? Những ký ức về bóng tối vẫn luôn là một phần không thể tách rời của cậu. Cậu sợ rằng một ngày nào đó, khi nỗi đau hay sự giận dữ vượt qua, bóng tối sẽ trỗi dậy và cuốn cậu vào vực thẳm một lần nữa.

Một buổi sáng, khi Thiên đang ngồi trong thư phòng đọc sách cổ, một người lạ mặt đến thăm. Đó là một người phụ nữ trẻ, mặc một bộ váy trắng tinh khôi, với đôi mắt đầy quyết tâm. Cô ta tên là Linh, một pháp sư đến từ một vùng đất xa xôi, nơi các thế lực bóng tối đang dần lan rộng và nuốt chửng mọi thứ.

“Thiên,” Linh bắt đầu, giọng cô ta mạnh mẽ nhưng đầy lo lắng, “Tôi nghe nói về khả năng của cậu. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Một thế lực bóng tối mới đang trỗi dậy ở quê tôi, và chúng tôi không thể chống lại nó. Không ai có thể, ngoại trừ cậu.”

Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt không giấu nổi sự băn khoăn. Cậu đã vươn tới sự hòa hợp, nhưng liệu có thể một lần nữa bước vào cuộc chiến với bóng tối mà không bị nuốt chửng? Cậu biết mình không thể từ chối. Sự hòa hợp không chỉ là một thứ lý thuyết trong lòng cậu, mà là một trách nhiệm, một lời hứa với chính bản thân và với những người cần sự giúp đỡ.

“Được, tôi sẽ giúp,” Thiên nói, giọng cậu kiên quyết nhưng không giấu được nỗi lo lắng. “Nhưng tôi cần phải chuẩn bị. Lần này, chúng ta sẽ không chỉ chiến đấu với bóng tối bên ngoài mà còn với bóng tối trong chính mỗi người.”

Ngày hôm sau, Thiên và Linh lên đường đến vùng đất xa lạ mà cô ta nói. Đó là một nơi mà thiên nhiên đã bị tàn phá bởi bóng tối, nơi những cây cối héo úa và dòng sông không còn mang theo sự sống. Cả hai đi qua những cánh rừng rậm rạp, vượt qua những ngọn đồi khô cằn, cho đến khi họ đến được ngôi làng nhỏ nằm trong thung lũng. Mọi người trong làng đều sống trong sợ hãi, ánh mắt họ trống rỗng, không còn hy vọng.

Khi họ đến gần ngôi làng, Thiên cảm nhận được một sức mạnh đen tối đang lơ lửng trên không trung, như một đám mây u ám bao phủ. Lòng cậu thắt lại. Bóng tối này không giống những thứ cậu đã gặp trước đây. Nó có một sự khát khao tiêu diệt và thôn tính mọi thứ mà nó chạm vào.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00