Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10

8:45 chiều – 22/07/2025

Linh gật đầu, sự nghiêm túc trong ánh mắt cô cũng không kém phần lo lắng. Cả hai tiếp tục đi sâu vào khu rừng, và rồi, họ đến một ngôi đền cũ, bị bỏ hoang từ lâu. Những bức tường vỡ vụn và những dòng chữ cổ xưa bị mờ đi theo năm tháng. Nhưng một điều đặc biệt là, Thiên cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ đang tỏa ra từ trung tâm ngôi đền. Cảm giác ấy rất quen thuộc.

Bước vào bên trong, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua. Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong bóng tối: “Thiên, con không thể chạy trốn mãi được.”

Thiên quay lại, ánh sáng từ thanh kiếm ma thuật lóe lên, nhưng không tìm thấy ai. Linh đứng bên cạnh, vẻ mặt bối rối.

“Là ai?” Linh hỏi, nhưng giọng nói kia chỉ đáp lại trong im lặng.

“Chính là tôi,” giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, đầy quyền lực và đe dọa.

Thiên cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực tối tăm đang bao trùm không gian xung quanh. Cậu nhận ra ngay lập tức: Đó chính là bóng tối mà cậu đã đánh bại trước đây, nhưng lần này, nó không đơn giản chỉ là một ác quỷ mà cậu có thể tiêu diệt dễ dàng. Đây là một sức mạnh nguyên thủy, một thứ gì đó vượt ngoài khả năng của một pháp sư thông thường.

Một bóng người khổng lồ, mang hình dạng như một con quái vật với đôi mắt đỏ rực, từ từ hiện ra từ trong bóng tối. Thiên nhận ra ngay đây chính là hiện thân của bóng tối thuần túy – không phải một ác quỷ, mà là sự giận dữ và tăm tối đã được sinh ra từ vô số thế kỷ, và giờ đây, nó đã thức tỉnh để đòi lại quyền lực.

“Con nghĩ rằng con có thể chiến thắng tôi?” bóng tối cười khẩy. “Con chỉ là một phần nhỏ trong cuộc chơi này. Con không thể kiểm soát được chính mình. Con sẽ trở thành tôi.”

Thiên nắm chặt thanh kiếm, ánh sáng của nó tỏa ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng trận chiến này sẽ không chỉ là một cuộc chiến với bóng tối bên ngoài, mà còn là một cuộc chiến với chính bản thân cậu.

“Không, tôi sẽ không để điều đó xảy ra,” Thiên khẳng định. “Bóng tối và ánh sáng phải cùng tồn tại. Nhưng tôi sẽ không để bóng tối chiếm lấy tôi.”

Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối lại bắt đầu, lần này, nó không chỉ là sự xung đột của sức mạnh mà còn là sự thử thách lớn nhất đối với Thiên. Cậu sẽ phải chiến đấu không chỉ với kẻ thù bên ngoài mà còn với chính những mặt tối trong lòng mình, để cuối cùng, tìm ra con đường thực sự của sự hòa hợp.

Bóng tối khổng lồ đứng trước mặt Thiên, đôi mắt đỏ rực như những ngọn lửa không bao giờ tắt, hắt lên một ánh sáng lạnh lẽo và tàn nhẫn. Mỗi bước đi của nó khiến mặt đất rung chuyển, như thể mọi thứ xung quanh đều đang sụp đổ.

“Con chỉ là một phần trong kế hoạch lớn của tôi,” bóng tối gầm gừ. “Con không thể chiến thắng tôi, Thiên. Con đã quá yếu đuối. Đừng cố chống lại bản chất của mình.”

Thiên nhìn vào con quái vật ấy, cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí, một ý nghĩ le lói: Liệu mình có thực sự yếu đuối? Liệu mình có thể đối diện với sự thật về chính mình mà không bị nuốt chửng?

Đúng lúc đó, Linh quay lại nhìn Thiên, ánh mắt cô đầy lo âu nhưng cũng tràn đầy niềm tin. “Thiên, đừng quên những gì cậu đã học. Cậu không phải chiến đấu một mình. Ánh sáng và bóng tối đều là một phần của cậu. Cậu có thể kiểm soát nó!”

Lời của Linh như một ngọn đuốc thắp sáng trong bóng tối. Thiên nhớ lại tất cả những gì cậu đã trải qua. Cậu đã không chỉ đối diện với bóng tối bên ngoài mà còn là những mảng tối trong chính bản thân mình. Đó là nỗi sợ hãi, là những vết thương chưa lành, là những ký ức về quá khứ u ám. Tất cả đều là một phần của cậu, một phần không thể tách rời.

“Bóng tối không thể thắng nếu tôi không để nó cuốn đi mình,” Thiên tự nhủ, lòng kiên quyết hơn bao giờ hết.

Cậu giơ thanh kiếm lên, ánh sáng phát ra từ nó như một vầng hào quang mạnh mẽ, xua tan phần nào bóng tối xung quanh. Nhưng bóng tối phản kháng lại, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, bao trùm lấy mọi thứ. Không gian giữa ánh sáng và bóng tối như đang căng ra, như thể cả thế giới này chỉ còn là một cuộc chiến giữa hai thế lực khổng lồ.

“Con không thể ngăn cản tôi,” bóng tối cười khẽ. “Con sẽ trở thành tôi, một phần của tôi. Con không thể thoát khỏi nó!”

Thiên cảm nhận được một cơn sóng đau đớn dâng lên trong lòng, như thể mọi nỗi sợ hãi của cậu đang trỗi dậy. Cậu muốn từ bỏ, muốn thoát khỏi cảm giác này. Nhưng rồi cậu nhớ lại những người đã tin tưởng vào mình, những người đã tìm thấy hy vọng trong ánh sáng mà cậu mang lại. Không thể để họ thất vọng. Cậu đã đi quá xa để quay lại.

Ánh sáng từ thanh kiếm càng mạnh mẽ, nhưng bóng tối vẫn không buông tha. Trong khoảnh khắc đó, Thiên hiểu ra rằng ánh sáng không phải là thứ sẽ tiêu diệt bóng tối, mà là sự cân bằng giữa chúng mới thực sự tạo ra sức mạnh.

“Đúng vậy,” Thiên nói, đôi mắt sáng lên với một quyết tâm mới. “Tôi không thể tiêu diệt bóng tối. Nhưng tôi có thể kiểm soát nó. Tôi sẽ để ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại.”

Cậu hạ thanh kiếm xuống, không phải để tấn công, mà để hòa quyện giữa ánh sáng và bóng tối. Trong khoảnh khắc đó, Thiên cảm nhận được một sự chuyển mình trong chính mình. Bóng tối không còn là kẻ thù, mà là một phần của sự sống. Và ánh sáng cũng không phải là một công cụ để chiến thắng, mà là một phần không thể thiếu để tạo nên sự hoàn thiện.

Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua ngôi đền, cuốn đi tất cả những tàn dư của bóng tối. Cảm giác đau đớn trong lòng Thiên dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự bình yên mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được. Cả cậu và bóng tối đều không còn đối lập, mà hòa nhập vào nhau như hai mặt của một đồng xu, mỗi mặt đều có giá trị riêng của nó.

Bóng tối khổng lồ dần dần biến mất, không phải vì bị tiêu diệt, mà vì đã trở thành một phần của Thiên. Con quái vật ấy không còn là một sinh vật độc ác, mà chỉ là hình bóng của một phần của cậu mà giờ đây cậu đã học cách làm chủ.

Khi ánh sáng và bóng tối tan vào nhau, Thiên quay lại nhìn Linh. Cô đứng đó, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và sự hài lòng.

“Cậu làm được rồi,” Linh nói, giọng cô ấm áp. “Cậu không chỉ chiến thắng bóng tối mà còn chiến thắng chính bản thân mình.”

Thiên mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dài. “Tôi không thắng. Tôi chỉ học cách sống cùng nó.”

Sau trận chiến ấy, Thiên hiểu rằng cuộc sống không phải là sự đối đầu giữa ánh sáng và bóng tối. Chúng không phải là hai thứ tách biệt mà là hai phần không thể thiếu trong mỗi con người, mỗi cuộc sống. Cậu đã không chỉ chiến đấu với những thế lực bên ngoài mà còn đối diện với chính những nỗi sợ hãi, những mảng tối trong tâm hồn mình.

Cuộc hành trình của Thiên không kết thúc ở đây. Cậu sẽ tiếp tục đi, tiếp tục học hỏi, tiếp tục bảo vệ sự cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối. Và dù có thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ quên rằng chính sự hòa hợp mới là sức mạnh thực sự.

Thiên bước ra khỏi ngôi đền, ánh sáng từ thanh kiếm chiếu sáng khắp không gian. Cậu không còn là một ác quỷ, không còn là một người tìm kiếm quyền lực. Cậu chỉ là Thiên, một người bảo vệ, một pháp sư đã học cách hòa hợp với tất cả những gì mình mang trong mình.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00