Chương 1 – Mệnh cách đặc biệt phần 1
Chương 1: Mệnh cách đặc biệt.
0h00 ngày 1-1-2022
Lời nói đầu:
Tôi chọn thời gian này viết là để đánh dấu một trang mới cho cuộc sống của mình.
Câu truyện này, tôi viết tặng người bạn đã vẽ tặng tôi những chiếc bìa sách dễ thương, đồng thời để dành tặng những người đã bên cạnh tôi quãng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời. Cảm ơn bạn, người bạn tốt của tôi.
Đây là một câu chuyện dựa trên trí tưởng tượng của tôi, nó không có thật, nhưng tôi sẽ lồng ghép một số kiến thức trong sách vở, để các bạn có thể hiểu thêm về phong tục, tập quán, trang phục, và một số bài thuốc dân gian có thể sử dụng được. Tôi cũng hy vọng các bạn độc giả sẽ yêu thích tác phẩm này. Và rất mong sự góp ý từ phía các bạn độc giả, để tác phẩm thật hoàn hảo khi đến tay những người bạn của tôi.
…………………………………………………
Một đêm rằm tháng bảy,
Trời mưa lớn, tiếng sấm ì ùng vang động khắp thinh không, từng tia sét rạch ngang bầu trời, không gian chói lóa trong ánh chớp. Cây cối như muốn đổ rạp trong gió xoáy và cơn mưa.
Tại nhà phú thương họ Nguyễn,
Một đám người nét mặt lo lắng, đứng im lặng chờ đợi trên hiên. Trong số đó là một người đàn ông tầm tam tuần, có phong thái của chủ nhà đi đi lại lại trước cửa phòng, gương mặt ông ta lộ rõ vẻ lo lắng, gấp gáp. Chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía cửa buồng, đôi lúc còn định mở cửa phòng bước vào trong. Cũng may, có người ở gần đó ngăn lại.
Bên trong phòng,
Tiếng người đàn bà rên la vì đau đớn,
– Đau quá! Đau quá! Ai cứu tôi với! Đau quá đi mất.
– Bà cố rặn thêm chút nữa sắp ra rồi!
Người phụ nữ ước chừng đôi mươi, nằm trên giường, hai chân chống lên, dạng lớn, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi. Cô ta thở hổn hển, hít một hơi thật sâu rồi rặn tiếp. Người đàn bà đoán chừng là bà đỡ ngồi phía chân cô gái động viên:
– Cố lên nào! Cố lên chút nữa sắp ra rồi! Bà cố thêm chút nữa nào! Rặn thêm lần nữa đi!
Người phụ nữ nằm trên giường, lại hít một hơi rồi gồng mình lên rặn thêm lần nữa.
Thoáng chốc gương mặt của bà đỡ dãn ra, trên môi lộ ra một nụ cười, vui vẻ hô lên:
– Ra rồi! Ra rồi! Thấy đầu đứa bé rồi! Bà gắng rặn thêm lần nữa nào!
Nghe thấy bà đỡ nói, vậy người phụ nữ khẽ mỉm cười hạnh phúc. Hít một hơi thật sâu, gồng mình rặn thêm lần nữa.
– Ra rồi! Ra rồi! Là một cô con gái.
Bà đỡ vừa nói vừa bế đứa bé nhăn nhúm, cơ thể còn nhầy nhụa nước ối đi nhanh về phía đám khăn bằng vải màn để trên bàn. Bà ta nhanh chóng lau sạch đứa bé, móc sạch dịch ở mũi và miệng. Mọi thứ xong xuôi, nhưng vẫn không thấy đứa bé khóc lên tiếng nào, nét mặt bà ta hiện rõ sự lo lắng. Lấy vải chà vào lưng nó mấy cái. Đứa trẻ vẫn không khóc, mặt nó bắt đầu tím tái đi. Lúc này không còn là sự lo lắng nữa, mà là sự hoảng sợ tột cùng. Miệng bà ta lẩm bẩm:
– Không thể thế này được!
Đoạn tóm chặt chân và dốc ngược đầu đứa trẻ xuống đất, phát thật mạnh vào mông nó một cái. Đứa trẻ vẫn lặng im không khóc. Cái thứ hai rồi cái thứ ba, vẫn chẳng thấy bất cứ âm thanh nào.
Bà đỡ lúc này đã bắt đầu cảm thấy chán nản, định bụng bỏ cuộc, nên phát thêm một cái nữa cho có lệ, rồi báo với gia đình rằng đứa bé đã chết. Nhưng không ngờ, cái phát cuối cùng này, làm cho vật gì đó từ trong miệng cô bé bật ra, tiếng khóc như xé vải của đứa bé tràn ra khắp không gian.
Lúc này bà đỡ mới thở phào nhẹ nhõm, đặt đứa trẻ vào tã lót cuộn lại để cô bé không bị lạnh.
Bên ngoài nghe thấy tiếng trẻ con khóc, gương mặt mọi người giãn ra, lộ rõ vẻ vui mừng.
– Sinh rồi!
– Sinh rồi!
– May quá! Mẹ tròn con vuông rồi!
…
Họ quay lại chúc mừng người đàn ông lúc nãy.
– Chúc mừng ông chủ.
– Linh! Chúc mừng em.
– Chúc mừng cháu.
….
Người đàn ông tên Linh ông gương mặt rạng ngời hạnh phúc nói lời cảm ơn với mọi người.
Bỗng nhiên, từ trong phòng một tiếng hét thất thanh vọng ra:
– Không xong rồi! Bà ấy băng huyết rồi! Người đâu đi lấy cây huyết dụ về đây mau lên!
Đang vui mừng, nghe tiếng kêu thất thanh của bà đỡ. Đám người ở trở nên nhốn nháo, hốt hoảng chạy đi tìm cây huyết dụ. Những người còn ở lại, tâm trạng từ vui mừng chuyển thành sợ hãi, chắp tay cầu trời khấn phật cho người trong phòng được bình an vô sự.
Ông Linh quay sang một người hầu bên cạnh nói như ra lệnh:
– Màu đi gọi thầy lang!
Gã người hầu nói “Vâng” rồi nhanh chóng lao vào màn mưa.
Bỗng nhiên lại có tiếng nói từ trong phòng vọng ra:
– Mang nước với khăn vào đây! Nhanh lên!
Một đám đầy tớ gái vội vã chạy đi lấy nước, còn đám khác vội vã mang khăn vào trong, người ra người vào ai cũng hối hả vội vã.
Chẳng bao lâu sau, cây huyết dụ được đưa tới. Gõ cửa phòng người đầy tớ gấp gáp nói:
– Bẩm bà! Huyết dụ có rồi ạ.
Bà đỡ nói vọng ra:
– Lấy 4 phân* lá huyết dụ, sắc với hai bát nước, lấy một bát đem vào đây!
Người đầy tớ cầm nắm cây vội vàng chạy đi.
Tới bếp, anh ta lấy chiết siêu sắc thuốc (ấm sắc thuốc) cùng với một cái bát to rồi đi ra lu lấy nước, cẩn thận đổ đầy nước vào bát rồi mới dám đổ vào siêu. Tiện cái bếp lửa có sẵn, anh ta chất củi chụm miệng thổi. Lửa bùng lên, anh ta liên tục thổi, khói chảy nước mắt, anh ta vẫn cố gắng thổi cho ngọn lửa lớn lên. Rất nhanh, thuốc đã được sắc xong, anh ta rót ra bát rồi lớn tiếng gọi một đầy tớ gái đi ngang qua:
– Hạ, lại đây tao biểu!
Cô gái tên Hạ lật đật chạy đến,
– Dạ, anh gọi em ạ.
Anh ta đưa cho một cô cái bát thuốc rồi bảo:
– Mày đem cái này vào phòng của bà chủ, cho bà đỡ đi!
– Vâng ạ.
Cô gái có tên là Hạ lấy thân mình che cho bát thuốc rồi đội nón, đi nhanh về phía phòng của bà chủ.
Tới nơi, không nói không rằng, cô đẩy cửa đi vào trong, miệng nói:
– Dạ bẩm! Thuốc sắc xong rồi ạ.
Bà đỡ gấp gáp quát:
– Làm gì mà lâu thế? Mau đem lại đây! Bà chủ mày mà có mệnh hệ gì thì đừng có trách.
Hạ tỏ vẻ sợ sệt nói:
– Dạ bẩm. Con nào dám trễ nải, thuốc sắc xong, là con mang tới đây luôn. Con nào dám lơi là.
– Còn lẻo mép. Mau mang thuốc tới đây!
Cô gái vội vàng đem bát thuốc đến gần bà đỡ đầu cúi thấp, hai tay hơi nâng cao dâng thuốc lên.
– Dạ thưa bà đây ạ.
Bà đỡ khẽ nguýt cô gái một cái nói:
– Thật là vô tích sự. – Rồi quay lại nói với người nằm trên giường – Bà cố uống thuốc này vào cho mau cầm máu, không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nói rồi, bà ta đút từng muỗng thuốc vào miệng.
Người phụ nữ lúc này, đã quá yếu không còn hơi sức để nói bất cứ điều gì. Chỉ khẽ mở miệng cho thuốc chảy từ từ vào cuống họng.
Uống xong thuốc, bà đỡ nói:
– Cầm đi! Sắc thêm cho thị một bát thuốc nữa.
Cô gái cúi đầu.
– Thưa vâng.
Cô cầm chiếc bát, bước ra khỏi cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Vừa khép xong cánh cửa, có tiếng đàn ông hỏi:
– Tình hình bà thế nào rồi?
Hạ quay lại, nhận ra đó là ông Linh đang đi tới. Cô khẽ cúi thấp đầu, chắp tay phía trước bụng nói.
– Dạ. Bẩm ông! Bà đỡ vừa cho bà uống thuốc. Chắc chút nữa sẽ không sao đâu ạ. Con xin phép, đi sắc thêm thuốc ạ.
Ông Linh hất tay ra hiệu cho cô đi. Ánh mắt lo lắng nhìn về phía căn phòng.
Trong màn mưa, có tiếng guốc mộc đạp nước vang lên. Ông Linh quay lại, hai bóng người đầu đội nón tu lờ¹, người khoác áo tơi bước nhanh về phía mình.
*******************
* phân là đơn vị tính của đông y. 4 phân bằng 1 lạng
1: Nón Tu Lờ: hay còn gọi là nón lá Nùng. Một loại nón có chóp thời xưa dùng để che mưa che nắng.