Chương 1
Mùa hè năm đó, Quân cảm thấy mình là người may mắn nhất thế gian. Anh có một nhóm bạn thân tuyệt vời: Dũng, Lâm và Khánh. Họ quen nhau từ thời đại học, đã cùng nhau trải qua những ngày tháng học hành mệt mỏi, những buổi tiệc tùng, những chuyến đi chơi xa, và cả những giây phút yếu đuối trong cuộc sống. Mỗi người một tính cách, nhưng khi ở bên nhau, họ như những mảnh ghép hoàn hảo tạo nên một bức tranh tràn ngập tiếng cười.
Quân luôn tự hào khi nhắc đến nhóm bạn của mình. Dũng hài hước, luôn là người khuấy động không khí trong bất cứ cuộc gặp nào; Lâm điềm đạm, chững chạc, là người mà mọi người tìm đến khi cần lời khuyên; còn Khánh thì nhiệt tình và năng động, sẵn sàng lao vào bất cứ cuộc vui nào mà nhóm đề ra. Quân cảm thấy cuộc sống của mình thật trọn vẹn khi có những người bạn như vậy.
Một buổi tối cuối tuần, nhóm bạn quyết định tụ tập ở nhà Quân để làm một bữa tiệc nho nhỏ. Lần nào gặp nhau, họ cũng nhắc lại những kỷ niệm cũ, từ những lần đi chơi dã ngoại đến những buổi học nhóm đêm khuya, từ những khoảnh khắc vui nhộn đến những phút yếu lòng. Quân nhớ rõ hôm ấy, khi men say bắt đầu làm lòng người dâng lên một chút xúc cảm, cả nhóm đồng loạt giơ ly lên, hứa rằng sẽ luôn bên nhau dù cuộc đời có thay đổi ra sao.
“Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau, bất cứ điều gì xảy ra,” Khánh khẳng định với giọng điệu chắc nịch, ánh mắt đầy quyết tâm.
Quân cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Anh tin tưởng tuyệt đối vào những lời nói ấy. Tình bạn của họ như một thứ tài sản quý giá mà Quân không muốn mất đi.
Thời gian dần trôi, cuộc sống mỗi người trong nhóm bạn bắt đầu bước vào một ngã rẽ khác. Dũng nhận được lời mời làm việc ở một công ty nước ngoài, Lâm kết hôn và dành thời gian nhiều hơn cho gia đình, còn Khánh thì ngày càng bận rộn với công việc kinh doanh riêng của mình. Quân vẫn giữ công việc cũ, một công việc ổn định nhưng không mấy nổi bật, điều mà anh không ngại vì cuộc sống của anh vốn dĩ không quá nhiều tham vọng.
Những buổi tụ tập dần trở nên thưa thớt. Những tin nhắn trong nhóm chat vẫn còn đó, nhưng thay vì những câu chuyện dài và hào hứng, chúng dần bị thay thế bằng những cuộc hội thoại ngắn ngủi, chỉ là vài câu hỏi thăm xã giao. Quân thấy lạ, nhưng anh vẫn tự an ủi mình rằng tình bạn vẫn tồn tại, chỉ là mỗi người đang bận rộn với cuộc sống riêng mà thôi.
Một tối cuối tuần, Quân nhắn tin trong nhóm, rủ mọi người cùng nhau gặp gỡ như ngày trước. Nhưng suốt mấy giờ đồng hồ, chỉ có một dòng tin nhắn phản hồi từ Lâm:
“Dạo này bận quá, để hôm khác nhé, ông.”
Quân cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng anh không tỏ ra gì. Anh tự nhủ rằng những người bạn của mình có lý do riêng, và không phải ai cũng có thể sắp xếp được thời gian như trước. Nhưng khi nhìn lại, Quân bắt đầu nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, những buổi tiệc tùng náo nhiệt, những lần đi phượt dài ngày. Tất cả những khoảnh khắc đó cứ như đang trôi dần vào quên lãng, và anh không thể làm gì để níu kéo chúng lại.
Cuối cùng, sau nhiều lần không nhận được phản hồi từ bạn bè, Quân dần từ bỏ ý định cố gắng duy trì những cuộc gặp gỡ. Anh tập trung vào công việc của mình, lao vào những dự án cá nhân, và cố gắng quên đi cảm giác mất mát âm ỉ trong lòng.
Tuy vậy, có những lúc, vào những đêm dài khi màn đêm bao phủ căn phòng im ắng, Quân lại thấy lòng mình rỗng tuếch. Anh tự hỏi liệu lời hứa năm xưa, lời hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau, có còn ý nghĩa gì nữa hay không. Những ký ức về những buổi hứa hẹn đã trở thành những mảnh ký ức mờ nhạt, như một giấc mộng đẹp nhưng xa vời.
Một ngày cuối tháng, khi Quân đang chăm chỉ làm việc như mọi khi, anh nhận được tin dữ từ cấp trên. Công ty đang gặp khó khăn tài chính và phải cắt giảm nhân sự. Quân không nằm trong số những người may mắn ở lại. Cầm trong tay lá thư thôi việc, anh thấy như trời đất sụp đổ dưới chân.
Quân từng xem công việc này là nơi ổn định, là nguồn sống của mình, là nơi giúp anh duy trì cuộc sống giữa lòng thành phố đắt đỏ. Bây giờ, khi bị mất đi nguồn thu nhập duy nhất, anh không biết phải làm gì. Những suy nghĩ rối ren đeo bám anh suốt cả ngày, khiến giấc ngủ trở thành thứ xa xỉ.
Tối hôm đó, Quân ngồi một mình trong căn phòng tối, tay cầm điện thoại với ý nghĩ sẽ gọi cho những người bạn thân của mình, mong rằng họ có thể đưa ra lời khuyên, thậm chí là một sự an ủi nhỏ nhoi. Sau một lúc phân vân, cuối cùng anh cũng gọi cho Khánh, người bạn mà anh tin tưởng nhất.
“Khánh, mình vừa bị mất việc,” Quân nói, giọng run rẩy. “Không biết phải làm sao nữa… Mình thật sự không ổn.”
Đầu dây bên kia, Khánh im lặng một lát, rồi đáp lại bằng giọng điệu lạ lẫm mà Quân chưa bao giờ nghe thấy: “À, ông mất việc à? Ờ… cuộc sống mà. Ai cũng phải tự vượt qua thôi.”