Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Xuyên Không Thú Huyết Khế Ước Chương 4: Kẻ Thứ Ba Xuất Hiện

Chương 4: Kẻ Thứ Ba Xuất Hiện

5:13 chiều – 29/07/2025

Sau đêm trăng máu ấy, Nguyệt Lam tỉnh dậy trong vòng tay Tiêu Vũ.

Hơi thở hắn đều đặn, nóng ấm phả lên cổ cô, bàn tay vẫn ôm chặt eo cô như sợ cô biến mất.

Mùi máu còn vương khắp nơi, hoa văn đỏ sẫm trên cổ tay cô đã chuyển sang màu đen tím, gắn chặt với dấu ấn nơi ngực hắn.

Khế ước máu… đã trói chặt họ.

Dù lý trí cô chưa muốn thừa nhận, nhưng sâu trong thẳm tâm, cô biết, mình sẽ không thể rời hắn nữa.

Và hắn… cũng không bao giờ để cô thoát.

Nhưng họ không ngờ rằng, mùi máu khế ước của đêm đó đã lan ra, thu hút những ánh mắt tham lam trong bóng tối.

Đêm thứ hai.

Khi Lam và Tiêu Vũ đang dựng tạm một lán gỗ trong rừng sâu, một luồng khí lạnh đột ngột tràn tới, kèm theo tiếng bước chân nhè nhẹ, thanh thoát.

Tiêu Vũ quay ngoắt lại, gầm khẽ, đồng tử vàng sẫm bùng lên.

“Tới rồi sao… Hồng Linh.”

Từ trong màn sương, một nữ thú nhân bước ra.

Mái tóc đỏ rực như lửa, đôi tai cáo vểnh cao kiêu ngạo, đuôi cáo bảy nhánh phẩy nhẹ phía sau.

Nàng ta mặc áo lụa đen, nụ cười quyến rũ mà lạnh lùng, đôi mắt sắc như dao cạo lướt qua Lam, rồi dừng lại trên Tiêu Vũ.

“Ta đã ngửi thấy mùi máu khế ước của ngươi từ đêm qua.”

Giọng nàng ta trong trẻo, nhưng chứa đầy sát ý.

“Ngươi thực sự cam lòng để thứ… tạp chủng như cô ta ký khế ước máu với ngươi sao, Vũ?”

Lam khựng người, đôi tay siết chặt lại.

Cô nghe rõ từng lời khinh bỉ trong giọng Hồng Linh.

Tạp chủng…?

Tiêu Vũ lùi nửa bước, kéo Lam ra sau lưng, cúi thấp người, gầm lên:

“Cô ấy không phải thứ để ngươi chạm vào.”

Hồng Linh bật cười, bước tới gần.

“Ngươi quên rồi sao, Vũ? Ta mới là người từng ký khế ước với ngươi. Ngươi đã thuộc về ta trước nó…!”

Giọng nàng ta bỗng sắc lạnh, ánh mắt rực lên ham muốn xen lẫn ghen tuông.

Lam ngẩng đầu, sững sờ nhìn Tiêu Vũ.

“…Phải không?”

Giọng cô khàn đặc, hỏi hắn.

Tiêu Vũ siết chặt tay Lam, không quay lại nhìn cô, chỉ cắn răng nói khẽ:

“Đó… là ép buộc.”

Một tia đau đớn lóe lên trong mắt hắn.

“Cô ta đã ép tôi ký khế ước… ép tôi trở thành con rối cho dục vọng của cô ta. Tôi đã phá vỡ nó… chính vì… nghĩ đến cậu.”

Lam đứng chết lặng.

Hồng Linh bật cười lớn, từng tiếng cười sắc lạnh như mũi dao rạch sâu vào da thịt:

“Ngươi nghĩ… nó sẽ chịu nổi ngươi sao, Vũ? Chỉ ta mới đủ mạnh để ghìm ngươi lại khi thú huyết bùng lên! Ngươi tưởng thứ người yếu ớt này có thể kiềm hãm ngươi sao?”

Nàng ta vươn tay, những móng vuốt đỏ sẫm lóe lên, định chộp lấy Tiêu Vũ.

Nhưng Lam bỗng bước ra, chắn trước hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đỏ sẫm của cô bùng cháy, hoa văn tím đen lan khắp bắp tay, bắp đùi.

Bản năng thú huyết cuộn trào, dục vọng chiếm đoạt bùng nổ, Lam bật ra một tiếng gầm dã thú khiến không khí như đông cứng.

“Đủ rồi…!”

Giọng cô khàn đặc, trầm thấp như loài dã thú hoang.

“Hắn… là của ta. Ngươi đừng hòng chạm vào.”

Hồng Linh thoáng sững lại, khóe môi nhếch lên thành nụ cười hiểm ác.

“Hay… lắm. Vậy… để ta xem… ngươi giữ nổi hắn được bao lâu.”

Nói rồi, nàng ta lùi lại, bóng đỏ như khói tan dần trong màn đêm, chỉ để lại âm thanh như lời nguyền vọng lại:

“Rồi sẽ đến lúc… hắn quay lại tìm ta.”

Đêm ấy, rừng im ắng lạ thường.

Tiêu Vũ ôm Lam từ phía sau, giọng hắn khẽ run lên nơi cổ cô:

“…Xin lỗi.”

Lam im lặng hồi lâu, mới lạnh nhạt đáp:

“Vì đã để cô ta chiếm hữu cậu trước? Hay vì đã không nói cho tôi biết?”

Hắn chôn mặt vào hõm cổ cô, bàn tay run lên, ôm chặt lấy eo cô hơn.

“Vì tôi… yếu đuối.”

Giọng hắn khàn đặc, như xé rách.

“Vì tôi không đủ mạnh để bảo vệ cậu… ngay từ đầu.”

Lam nhắm mắt, để mặc hắn ôm mình thật lâu, thật chặt.

Dưới ánh trăng đỏ treo lơ lửng nơi trời cao, cô bỗng thì thầm, khẽ khàng nhưng sắc lạnh:

“Đừng sợ. Kể cả khi tôi phải… giết tất cả… tôi cũng sẽ giữ cậu lại.”

Tiêu Vũ cứng người, rồi chậm rãi siết lấy cô, như một kẻ đắm chìm hoàn toàn.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00