Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 22

4:24 chiều – 29/07/2025

Người mở cửa Hành Lang Ngự Án không ai khác, chính là Phan Chiêu  người giữ con dấu mật danh “Thanh Ngọc Thư Đồng”, từng là học trò cuối cùng của Thái phó Phùng. Cái tên ấy, Quỳnh Nhi trước nay chưa từng biết.

Cánh cửa mở ra. Hơi lạnh bốc lên từ nền đá xanh đã rêu mốc, mùi sách cũ, vôi vữa và máu đã đông quyện lại thành một thứ mùi đặc trưng  khiến kẻ yếu lòng phải quay lưng.

Nhưng nàng không quay.

Tập hồ sơ đầu tiên  Án thư “Thôi Quang Cổ Thư”, vốn là lý do cha nàng bị khép tội.

Nàng lật từng trang. Nét chữ khắc khổ của phụ thân hiện lên rõ ràng. Nhưng xen kẽ trong đó, lại có những dòng mực đen đậm, không cùng nét bút.

 “Đây là bút tích giả.”  Phan Chiêu nói, chỉ vào phần ghi thêm tên cha nàng trong danh sách kẻ bán thư ra biên cương. “Kẻ viết dòng này thuận tay trái, trong khi Trình đại nhân thuận tay phải. Bút pháp cũng không giống lối chữ Lâm Xuyên mà ông ấy vẫn dùng.”

 “Ngươi… phát hiện từ bao giờ?”  nàng khẽ hỏi.

 “Từ lần đầu ta nhìn thấy bài thơ ông viết tặng nàng. Nét chữ ông nghiêng mà đầy khí, không thể giống thứ nguỵ tạo này.”

Giọng chàng chậm, như thể mỗi lời nói ra đều gỡ một nút thắt đã cột trong tim bao năm.

Hồ sơ thứ hai  Tập án “Dụ Khảo Thư Viện”, ghi lại lời khai của các quan lại từng phụ trách Tàng Thư Các năm ấy.

Một cái tên đập vào mắt Quỳnh Nhi: Lý Văn Khanh  lúc đó là Thư Ký Nội Viện, chức thấp hơn phụ thân nàng hai cấp.

Nàng nắm chặt tay:

 “Hắn từng là thuộc cấp của cha ta… rồi vu oan để chiếm chỗ đứng.”

Phan Chiêu gật đầu.

 “Và từ đó, hắn được đưa dần lên Tể Bộ Thư, rồi thăng qua Giám Thị Đại Phòng. Không ai hỏi vì sao hắn lên nhanh như vậy.”

Đúng lúc đó, một tiếng động khẽ vang lên từ phía cuối hành lang. Có kẻ đã bám theo họ.

Phan Chiêu ra hiệu cho Quỳnh Nhi ẩn sau tủ án. Chàng rút thanh trúc kiếm giấu trong ống tay áo, bước về phía tiếng động.

Một bóng đen lướt ra.

Không phải thích khách.

Mà là một tiểu thái giám, mặt non choẹt, chân khập khiễng.

 “Công tử Phan, cô nương Trình… đừng tin vào những gì các người đọc được.”  hắn thở dốc. “Có những bản thật… đã bị đốt… Cái các người đang giữ… chỉ là phần không khiến thiên hạ sụp đổ.”

Phan Chiêu lập tức kéo hắn lại.

 “Ngươi là ai?”

 “Ta… từng là học trò phụ trách dọn thư ở Tàng Thư Các năm ấy. Tên gọi không quan trọng… nhưng… chính mắt ta thấy, đêm cha cô bị dẫn đi, có kẻ… cầm con dấu giả lệnh xử. Và người ký lệnh… không phải Lý Văn Khanh.”

Quỳnh Nhi bước ra, giọng như có dao:

 “Vậy là ai?”

Tiểu thái giám run rẩy, đôi mắt ngước lên như thể đang nhìn vào thứ không ai dám đối diện:

 “Là… Tư Mã Hồng Lăng.”

Cả hành lang chìm trong yên lặng.

Trăng ngoài cửa sổ mờ đi, như có mây đen kéo tới.

Sự thật như lưỡi câu đã quăng, giờ mới kéo lên mặt nước. Và khi mặt nước vỡ tung, không ai còn ngồi yên được nữa.

Quỳnh Nhi siết chặt xấp hồ sơ trong tay. Phan Chiêu nắm lấy tay nàng, ánh mắt không còn do dự.

 “Ta đã thề, nếu có một ngày sự thật được phơi bày… ta sẽ cùng nàng đứng trước cả triều đình, nói lại tên người bị quên lãng.”

Nàng khẽ gật đầu.

Ngoài hành lang, tiếng trống báo canh năm dội lại  báo hiệu triều sớm sắp khai, và cũng là lúc những lời dối trá sắp bị ép phải nhả xương.

Trời chưa sáng hẳn. Bầu trời phủ một lớp màu tro nhạt, như thể ngày mới còn chần chừ chưa dám ló dạng trước những gì sắp xảy ra.

Trình Quỳnh Nhi khoác áo lụa thô màu lam tro, tay nắm chặt hộp thư chứa tập hồ sơ cũ. Bên cạnh nàng, Phan Chiêu không vận quan phục như thường nhật, mà mặc một chiếc áo dài trắng thêu vân văn đen  sắc phục xưa kia học trò Thái phó từng mang trong buổi thượng giảng trước hoàng đế.

Hai người, một nữ nhi, một quan văn chưa được phép luận triều, dắt tay nhau tiến về chính điện Ngự Viện  nơi sáng nay sẽ mở đại triều đón sứ đoàn phương Bắc, đồng thời công bố danh sách những quan viên mới được thăng chức dưới triều Tân Chính.

Trong danh sách đó  có tên Lý Văn Khanh.

Và bên trên cùng  là ấn Tư Mã Hồng Lăng, quyền nhiếp chưởng quốc sự trong giai đoạn Hoàng đế lâm bệnh.

Bên ngoài điện, thị vệ đã giăng hàng, các quan văn võ đứng chờ chỉnh tề theo phẩm cấp. Quỳnh Nhi và Phan Chiêu không có tên trong buổi triệu kiến này, nhưng họ vẫn bước qua từng bậc thềm đá, ánh mắt không nhìn trái phải, như thể mọi ánh nhìn khinh bỉ, ngăn cản, hay nghi ngờ đều không còn quan trọng.

Khi tới cửa đại điện, một thị vệ lớn tiếng chặn lại:

 “Ngự triều chưa có lệnh truyền! Lui ra!”

Phan Chiêu đưa ra trúc tín bài do Thái phó Phùng để lại  vật chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp triều chính bị thao túng. Người giữ vật này có quyền trực tiếp cầu kiến hoàng đế, dù là giữa đêm.

 “Ta, Phan Chiêu  truyền nhân cuối cùng của Thái phó Phùng Đạo  cùng Trình Quỳnh Nhi, hậu duệ của Trình đại nhân  kẻ bị kết oan năm Mậu Tuất. Hôm nay, có chứng vật trình lên. Nếu triều đình còn tin vào Thiên lý, xin để chúng ta bước vào.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00