Tiếng mõ cốc cốc vang lên giữa màn đêm đặc quánh. Ánh đuốc leo lét hắt bóng lên những bức tường đá rêu phong. Mùi máu tanh tưởi trộn lẫn với hương trầm khiến không khí trong căn điện thờ ngột ngạt đến nghẹt thở.
Trên bệ đá giữa điện thờ, một cậu bé quỳ sụp, run rẩy. Đôi mắt cậu bị bịt kín bằng một dải lụa đỏ, tay chân bị trói chặt, những vết dây hằn sâu vào da thịt. Xung quanh cậu là hàng chục người khoác áo choàng đen, khuôn mặt che kín, chỉ lộ ra những cặp mắt sáng quắc đầy cuồng tín.
Một lão già đứng trước cậu, tay cầm một con dao găm chạm trổ hoa văn cổ quái. Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh lửa, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Đứa trẻ mang dấu ấn, vận mệnh của ngươi đã định sẵn!”
Giọng lão ta vang vọng khắp điện thờ. Những kẻ xung quanh bắt đầu lẩm bẩm những câu chú cổ xưa, thanh âm trầm đục như vọng ra từ lòng đất.
“Dâng đôi mắt của ngươi cho thần linh, để ánh sáng trong ngươi trở thành con đường mở ra cánh cổng vĩnh hằng!”
Cậu bé cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích. Hai tên áo choàng đen ghì chặt vai cậu xuống. Lão già chầm chậm đưa dao lên…
Phập!
Tiếng dao xuyên qua da thịt, máu bắn ra nóng hổi.
Cậu bé không hét lên. Cơn đau khủng khiếp khiến cậu chết lặng. Một thứ gì đó đang bị lấy đi khỏi cơ thể cậu thứ quan trọng nhất. Cả thế giới trước mắt cậu chìm vào bóng tối vĩnh viễn.
Xung quanh, tiếng tụng kinh càng lúc càng lớn. Nhưng… ngay khoảnh khắc ấy, một luồng khí lạnh buốt trào ra từ cơ thể cậu. Những kẻ áo choàng đen lập tức cảm nhận được điều gì đó không đúng. Một cơn gió đen cuộn lên giữa điện thờ, ngọn đuốc lay lắt, ánh lửa như sắp tắt lịm.
“Không… Không thể nào…!”
Lão già hốt hoảng lùi lại. Đứa trẻ lẽ ra phải chết. Nhưng nó vẫn đang ngồi đó. Mặc dù đôi mắt đã bị lấy đi, cậu vẫn mỉm cười. Một nụ cười lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Rồi cậu ngẩng đầu lên.
Dù không còn mắt, cậu vẫn “nhìn” thấy tất cả.
“Ta… đã trở về từ cõi chết…”
Lời thì thầm như vọng ra từ vực sâu, mang theo sự u ám chết chóc.
Những kẻ áo choàng đen kinh hãi. Một vài kẻ hét lên bỏ chạy. Nhưng quá muộn. Những cái bóng vô hình trồi lên từ mặt đất, cuốn lấy từng người một. Tiếng thét vang vọng giữa ngôi điện, nhưng bên ngoài không ai nghe thấy.
Khi trời sáng, điện thờ hoàn toàn trống rỗng. Không còn ai sống sót.
Còn cậu bé, đã biến mất cùng với lời nguyền của bóng tối.
Tàn tích của điện thờ chìm trong im lặng. Những vệt máu khô vương vãi trên sàn đá, vết xước trên tường cho thấy dấu vết của một cuộc thảm sát kinh hoàng. Nhưng không có xác chết. Không một ai biết những kẻ áo choàng đen đã biến đi đâu như thể bị xóa sổ khỏi thế gian.
Bên ngoài, trời vẫn chưa sáng hẳn. Màn sương dày đặc phủ lên rừng già, cuốn lấy những thân cây cổ thụ như những dải lụa u ám. Gió lạnh rít qua từng kẽ lá, mang theo âm thanh như những lời thì thầm xa xăm.
Và giữa làn sương mờ, một bóng người nhỏ bé đang bước đi.
Cậu bé ấy, dù không còn đôi mắt, vẫn tiến về phía trước một cách kỳ lạ như thể cậu có thể “nhìn thấy” bằng một giác quan khác.
Cậu không nhớ mình đã đi bao lâu. Chỉ nhớ rằng khi tỉnh dậy, cậu đang đứng trước một dòng sông đen ngòm. Mặt nước tĩnh lặng như gương, phản chiếu một thứ gì đó… không phải cậu.
Bóng cậu trong nước không có mắt. Nhưng từ hai hốc sâu hoắm ấy, một đôi mắt khác đang dõi theo cậu.
Chúng mở ra, rực lên ánh sáng xanh ma quái.
“Ngươi đã đánh thức ta.”
Một giọng nói vang lên, nhưng không phát ra từ miệng cậu. Nó len lỏi vào tận tâm trí, rót vào linh hồn cậu như chất độc ngọt ngào.
“Ngươi là ai?” Cậu thì thầm, cảm nhận được tim mình đập loạn nhịp.
“Ta không có tên. Ta chỉ là thứ đã ngủ yên trong ngươi suốt bao năm.”
Cậu sững người. Những mảnh ký ức mờ nhạt lóe lên trong đầu khi còn nhỏ, cậu luôn có những giấc mơ kỳ lạ, nơi cậu đứng trong bóng tối vô tận và có một giọng nói xa lạ thì thầm bên tai.
Giờ đây, giọng nói ấy đã thức tỉnh.
“Ngươi muốn gì?”
“Không phải ta… mà là ngươi. Ngươi đã bị phản bội, bị cướp đi đôi mắt, bị ném vào địa ngục. Giờ ngươi muốn gì?”
Những hình ảnh tràn về điện thờ đẫm máu, lưỡi dao lạnh lẽo, tiếng hét thất thanh của những kẻ đã bắt cậu hiến tế.
Cậu siết chặt bàn tay nhỏ bé.
“Ta muốn… chúng phải trả giá.”
Một tràng cười trầm thấp vang lên. Mặt nước xao động, bóng phản chiếu của cậu biến dạng thành một thứ gì đó quái dị một hình hài không có mắt, nhưng từ bóng tối, vô số đôi mắt khác đang mở ra, rực sáng.
“Tốt. Nhưng muốn trả thù, ngươi phải mạnh hơn. Ngươi có dám đánh đổi?”
Cậu bé không chần chừ.
“Dù phải bán linh hồn, ta cũng không hối hận.”
Một cơn gió lạnh thốc qua. Nước sông dâng lên, xoáy tròn thành một cơn lốc đen ngòm, cuốn lấy cậu. Bóng tối bủa vây, nuốt chửng mọi thứ.
Và từ đó, một con quỷ đã ra đời.