Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

3:19 chiều – 27/07/2025

Xóm chợ Đầu Ngõ chưa bao giờ là một chốn ồn ào. Nó nằm lọt thỏm giữa những dãy nhà cấp bốn cũ kỹ, mái tôn lởm chởm và những bức tường loang lổ vết rong rêu. Mỗi sáng, tiếng gà gáy, tiếng rao bánh mì, tiếng xe máy cà tàng… chồng chất lên nhau thành thứ âm thanh nhịp nhàng, khiến người ta nghe mãi rồi quen, quen rồi chẳng buồn để ý.

Chẳng ai ngờ cái xóm chợ lọt thỏm ấy, lại giấu trong nó những câu chuyện cũ cứ rỉ rả như vết mực loang trên chiếc khăn trải bàn. Người già giấu bệnh, kẻ trẻ giấu thương. Người bỏ đi, kẻ ở lại. Và ai cũng mang một phần bí mật, như con ốc bươu bám chặt bờ mương đầy bùn, tưởng im lìm mà bên trong sình thối.

Tiệm cháo lòng bà Tư nằm ngay đầu hẻm, sát vách với tiệm tạp hoá ông Lý, đối diện quầy thịt của chị Mão. Cái biển gỗ “CHÁO LÒNG TƯ MẬP” chữ đã bong sơn, treo lủng lẳng trên cây cột gãy một khúc, được chằng lại bằng sợi dây kẽm gỉ sét.

Nhưng bất chấp vẻ ngoài tàn tạ, nồi cháo của bà Tư chưa bao giờ vơi khách. Sáng nào cũng thế, mùi cháo nóng, tiêu xay và dồi luộc bốc lên thơm lừng, níu chân dân xóm  người đi làm, đứa học sinh, cả mấy gã xe ôm đứng chờ chuyến khách sớm.

Bà Tư năm nay gần 65. Đôi vai còng xuống, tóc bới cao, kẹp bằng chiếc kẹp nhựa vỡ mất một nhánh. Tay bà nhanh thoăn thoắt: tay trái múc cháo, tay phải thái lòng. Dao cứ phập phập trên thớt gỗ đã bạc màu, nước dồi đỏ thẫm dính đầy kẽ tay, nhưng bà chẳng để tâm.

Mỗi lần có khách nữ, nhất là mấy đứa trẻ như con Hiền, bà hay đùa:

  “Ăn cháo đi con, ăn nhiều mà giữ cái bụng, đừng để thằng nào nó lừa gạt là bụng mang dạ chửa nghe không!”

Mấy câu nghe tưởng vô tư, nhưng dân xóm ai chẳng biết: cái bóng quá khứ của bà Tư nặng như mùi mỡ cháo chưa kịp gột.

Ông Tư  chồng bà  mất tích từ năm bà vừa ngoài bốn mươi. Mất tích mà ai cũng hiểu là ông theo người đàn bà khác. Chỉ khác là khi bỏ đi, ông để lại cho bà hai đứa con: thằng Đạt, con Vy. Đạt thì chí thú làm ăn, nhưng cờ bạc ngập đầu, nợ nần chồng chất rồi cuốn gói vô miền Nam. Vy thì năm 18 tuổi có bầu với gã lái xe tải, sinh đứa con ra rồi quẳng cho bà Tư, xách vali bỏ xứ đi biền biệt.

Cũng từ đó, bà Tư như cái bóng. Ban ngày bà bán cháo, ban đêm bà ngồi chong đèn, tay lần giở mấy cuốn sổ chi tiêu, đếm từng đồng bạc lẻ. Thỉnh thoảng, bà lấy từ gầm giường ra hộp thiếc đựng mấy bức hình cũ. Tấm thì rách viền, tấm ố vàng, tấm mờ như sương. Có đêm, người ta đi ngang qua cửa, nghe tiếng bà Tư khẽ khàng:

  “Vy ơi, mày ở đâu…”

Sáng nay, Hiền ngồi ở chiếc bàn gỗ ngay góc trong tiệm cháo. Mùa này sớm còn mưa phùn, hơi nước bám trên tóc cô, làm lọn tóc mái bết dính vào trán.

Cô mặc chiếc áo khoác bạc màu, ống tay sờn chỉ, cổ áo vương mùi aceton vì tối qua cô vừa nhuộm móng cho một khách quen. Trong chén cháo lòng còn bốc khói, miếng lòng non trắng nõn bơi lờ đờ bên cọng hành thái nhỏ.

Hiền không ăn ngay. Cô lấy điện thoại ra. Màn hình hiện cái tên “Anh Tuấn  đã xem”. Tin nhắn cuối cùng của cô: “Anh ngủ chưa?”  vẫn không có hồi đáp.

Đêm qua, Hiền đã mơ thấy anh ta, thấy anh ta bế cô ra khỏi căn phòng trọ chật chội, thấy anh ta thì thầm “Tha lỗi cho anh…”. Nhưng khi mở mắt, chỉ có chiếc quạt bàn quay ì ạch và tường loang lổ vết ẩm.

Cô sờ lên cánh tay trái. Lớp áo dài tay che vết sẹo đã lành nhưng thỉnh thoảng vẫn ngứa râm ran như vết thương nhắc cô: “Mày từng quỳ trước mặt hắn, van xin hắn bỏ vợ…”

Bà Tư lướt qua, đặt thêm cho Hiền miếng tiết luộc:

  “Ăn đi con, gầy quá. Trắng như cọng giá, hèn chi thằng đó mới bỏ đi hoài…”

Hiền mím môi, gắp miếng tiết. Nước cháo sóng sánh, mùi tiêu cay xộc lên. Trong khoảnh khắc, Hiền thấy như chính mùi đời mình: ngòn ngọt khi bắt đầu, chát đắng khi nuốt xuống.

Góc đường, ông Hòa ngồi lật chiếc mũ bảo hiểm sứt quai, quạt quạt mấy tờ báo lót yên xe. Ông Hòa gần 70, sống nhờ chiếc Wave tàu cũ, cái xe từng chở con gái ông đi học suốt mấy năm trời. Con bé mất vì tai nạn giao thông  người ta bảo, đêm đó nó say rượu, cãi nhau với bạn trai rồi lao thẳng vào gốc cây.

Ông Hòa chẳng cãi ai. Ai nói gì cũng cười khan, gật đầu. Nhưng thi thoảng, ông lại nhìn Hiền. Thấy Hiền, ông thấy con gái ông. Cùng kiểu tóc ngang vai, cùng ánh mắt lơ ngơ khi yêu phải kẻ chẳng ra gì.

Có đêm, Hiền lang thang ngoài chợ, cắt tay rồi ngồi thụp bên bờ kênh. Chính ông Hòa đã chạy ra, bế thốc cô lên xe. Máu nhỏ lấm tấm trên áo mưa, gió lùa tê cả bàn tay gân guốc.

Ông nhớ từng lời Hiền khóc:

  “Cháu chỉ muốn anh ta quay lại… chỉ một lần thôi…”

Giờ nhìn Hiền ngồi sụt sịt bên tô cháo lòng, ông muốn vỗ vai cô. Nhưng ông biết, có những thứ phải để người ta tự vỡ ra. Người già như ông, giữ xe còn dễ hơn giữ trái tim kẻ khác.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00