Khi cuộc gọi kết thúc, Lan cảm thấy như thế giới sụp đổ. Cô ngồi đó, giữa quán cà phê đông đúc, mà lòng chỉ tràn ngập nỗi trống rỗng. Mối quan hệ của họ đang ở bờ vực sụp đổ, và Lan không biết làm gì để cứu vãn.
Cô hiểu rằng khoảng cách không chỉ là về địa lý, mà còn là những cảm xúc, những kỷ niệm, và những áp lực từ cuộc sống mà họ phải đối mặt. Trong khoảnh khắc đó, Lan nhận ra rằng tình yêu chỉ có thể tồn tại nếu cả hai đều quyết tâm vượt qua mọi rào cản.
“Phải làm sao đây?” Lan tự hỏi trong lòng, biết rằng cô không thể để mối quan hệ này tan vỡ mà không chiến đấu vì nó.
Sau cuộc trò chuyện đau lòng với Hạ, Lan chìm trong suy tư. Những ngày tiếp theo, cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Công việc tại công ty trở nên bế tắc, và các đồng nghiệp đều nhận ra sự bất thường trong thái độ của cô. Lan luôn là người năng động, nhiệt huyết, nhưng giờ đây, cô chỉ muốn trốn chạy khỏi mọi thứ.
Mỗi tối, cô dành thời gian xem lại những bức ảnh cũ của hai người. Hình ảnh Hạ tươi cười, ánh mắt sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm khiến lòng Lan quặn thắt. Cô nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc, những lần hai người cùng nhau chạy nhảy, cười đùa như không biết đến nỗi buồn. Nhưng giờ đây, tất cả như một ký ức xa vời.
Một buổi tối, Lan quyết định gọi cho Hạ. Cô muốn nói với Hạ rằng tình yêu của họ xứng đáng được chiến đấu. Hạ bắt máy, nhưng giọng cô nghe có phần yếu ớt, như thể đã trải qua một cuộc chiến nội tâm.
“Lan, mình đã nghĩ nhiều về những gì đã nói hôm đó. Mình cảm thấy rất khó khăn,” Hạ nói, giọng có chút nghẹn ngào.
“Mình cũng vậy, Hạ. Mình không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có cậu bên cạnh. Có lẽ… chúng ta cần một kế hoạch cụ thể hơn, một cách để thu hẹp khoảng cách này,” Lan đề nghị.
Hạ im lặng trong giây lát. “Cậu có ý gì?”
“Có thể mình có thể chuyển về Việt Nam một thời gian. Hoặc chúng ta có thể tìm cách gặp nhau thường xuyên hơn. Mình không muốn chỉ sống bằng những cuộc gọi và tin nhắn. Mình muốn cậu bên cạnh,” Lan nói, cảm giác tim mình rộn ràng với hi vọng.
“Lan, điều đó không dễ dàng. Mình biết cậu có công việc tốt ở London. Chuyển về sẽ khiến cậu phải từ bỏ nhiều thứ,” Hạ phản bác.
“Nhưng đó là điều mình sẵn sàng làm. Mình không muốn đánh mất cậu lần nữa. Cậu là lý do duy nhất khiến mình cảm thấy mình sống thật sự,” Lan thành thật nói.
Một khoảng lặng bao trùm. Hạ có thể cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Lan. “Mình không muốn cậu phải từ bỏ ước mơ của mình vì mình. Nhưng nếu cậu thực sự cảm thấy như vậy, có lẽ… chúng ta nên cân nhắc.”
“Chúng ta có thể thảo luận kỹ hơn về điều này khi gặp nhau,” Lan đề nghị.
“Gặp nhau? Nhưng làm sao…?” Hạ ngập ngừng.
“Cậu vẫn còn bạn bè ở London phải không? Chúng ta có thể lên kế hoạch cho một chuyến đi. Mình sẽ cố gắng sắp xếp thời gian,” Lan nói, cố gắng tạo ra một khung cảnh tích cực.
Hạ im lặng một lúc lâu. “Được rồi, hãy cho mình một thời gian để suy nghĩ về điều này. Mình sẽ không hứa gì, nhưng mình sẽ cố gắng.”
Cuộc gọi kết thúc, và Lan cảm thấy như một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Dù chưa có quyết định rõ ràng, nhưng ít nhất Hạ đã mở lòng để bàn bạc. Cô cảm thấy hy vọng đang dần trở lại.
Những ngày sau đó, Lan dành thời gian lên kế hoạch cho chuyến trở về Việt Nam. Cô kiểm tra lịch làm việc của mình, sắp xếp các cuộc họp và quyết định sẽ xin nghỉ phép trong một tuần. Lần này, cô sẽ không chỉ về để thăm gia đình, mà còn để gặp lại Hạ và cố gắng hàn gắn mối quan hệ của họ.
Cuối cùng, ngày trở về cũng đến. Cảm giác hồi hộp xen lẫn nỗi lo lắng khiến Lan không thể ngồi yên. Khi máy bay hạ cánh, cô cảm thấy như lòng mình đang đập mạnh hơn bao giờ hết. Việt Nam hiện ra trước mắt với những hình ảnh quen thuộc, và cô biết rằng Hạ cũng đang chờ đợi.
Khi đến công viên mà hai người thường gặp, Lan cảm thấy bồi hồi. Cô tìm thấy Hạ đang đứng chờ bên một gốc cây lớn, nơi ánh nắng xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng rực rỡ. Hạ trông có vẻ hơi căng thẳng, nhưng nụ cười khi nhìn thấy Lan khiến trái tim cô ấm lại.
“Hạ!” Lan gọi, và chạy lại ôm chầm lấy Hạ. Lần ôm này, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Hạ, và cảm giác như mọi khoảng cách trước đó đã được xóa nhòa.
“Cậu về rồi!” Hạ mỉm cười, giọng có chút nghẹn ngào.
“Và mình không đi đâu cả,” Lan nói, ánh mắt kiên định. “Mình ở đây để cố gắng.”
Họ ngồi bên nhau, những lời chưa nói trong lòng giờ đây đã trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Hạ nhìn Lan, trong ánh mắt cô có một điều gì đó đầy hy vọng.
“Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu nhé,” Hạ nói, giọng nhẹ nhàng. “Có thể chúng ta sẽ không có tất cả câu trả lời ngay bây giờ, nhưng ít nhất, mình muốn chúng ta cùng nhau tìm ra.”
Lan gật đầu, lòng tràn đầy hạnh phúc. “Đúng vậy. Hãy để chúng ta cùng nhau bước đi trên con đường này.”