Chương 11
Họ nắm tay nhau, lòng hướng về những linh hồn đang đau khổ. Mai bắt đầu đọc những câu thần chú mà cô đã tìm thấy trong sách, mong muốn kết nối với những linh hồn và cầu xin sự tha thứ.
Nhưng ngay khi cô đọc những câu thần chú, bầu không khí xung quanh bỗng thay đổi. Gió nổi lên, thổi mạnh vào mặt họ, mang theo những tiếng thì thầm kỳ lạ. Cảm giác như có điều gì đó đang trỗi dậy từ lòng đất, những linh hồn bị giam cầm đang trỗi dậy để tìm kiếm sự tự do.
“Mai!” Xuân kêu lên, vẻ mặt cô đầy lo lắng. “Có điều gì đó không ổn!”
Nhưng đã quá muộn. Một ánh sáng chói lòa bất ngờ phát ra từ vòng tròn họ tạo ra, và những bóng ma hiện lên trước mắt họ. Những hình ảnh mờ mờ của các linh hồn đang khao khát tự do, cùng với những tiếng gào thét vang vọng trong không gian.
“Giải thoát cho chúng ta!” những giọng nói đồng loạt vang lên, làm cho không khí trở nên ngột ngạt.
Mai cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ đang chảy qua cô. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc mà họ đã chờ đợi, nhưng cũng là thời điểm mà mọi thứ có thể vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Chúng ta không thể dừng lại,” Mai nói với Xuân, ánh mắt cô kiên định. “Chúng ta phải tiếp tục!”
Họ cùng nhau kiên trì đọc những câu thần chú, hy vọng rằng điều này sẽ giúp giải thoát cho những linh hồn đang khổ sở. Nhưng một cơn gió mạnh mẽ bất ngờ thổi qua, cuốn đi những vật phẩm mà họ đã chuẩn bị, và những tiếng gào thét trở nên điên cuồng hơn.
“Giải thoát cho chúng ta!” những linh hồn kêu gào, làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng.
Mai và Xuân nhìn nhau, lòng đầy lo âu. Họ biết rằng cuộc chiến với những linh hồn này chỉ mới bắt đầu, và họ cần phải tìm ra cách để kết nối và giải thoát cho những người đã chịu đựng quá nhiều. Nhưng trong cái hỗn loạn và nỗi sợ hãi, một điều chắc chắn: họ sẽ không dừng lại cho đến khi những linh hồn được giải thoát, và sự thật về Lạc Linh được phơi bày.
Ánh sáng chói lòa từ vòng tròn bừng lên như một ngọn hải đăng trong đêm tối, xung quanh Mai và Xuân. Những bóng ma hiện lên, những khuôn mặt quen thuộc nhưng lại mang vẻ bi thương và đáng sợ. Họ đứng giữa vòng tròn, trái tim đập loạn nhịp, khi nhận ra đây không chỉ là những linh hồn đang khổ sở, mà còn là những thực thể được gắn liền với những ký ức tăm tối của nền văn hóa nhà Thương.
“Giải thoát cho chúng ta!” những giọng nói thảm thiết vang lên, hòa quyện với tiếng gió, như thể chúng đang đau đớn gào thét từ sâu trong lòng đất. Mai cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng họ không thể lùi bước.
“Hãy cùng nhau,” Mai nói, giọng cô vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. “Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều này. Chúng ta sẽ giúp các bạn được giải thoát.”
Xuân, mặc dù cũng hoang mang, nhưng ánh mắt cô đã ánh lên sự kiên định. “Chúng ta không thể để nỗi sợ hãi chi phối. Phải tìm cách kết nối với họ.”
Mai bắt đầu đọc lại những câu thần chú, lần này bằng tất cả sức mạnh của mình, hy vọng rằng từng âm thanh sẽ chạm đến tâm hồn của những linh hồn đau khổ. Xuân đứng bên cạnh, ánh mắt cô không rời khỏi những bóng ma, dường như cô có thể cảm nhận được nỗi đau mà họ đang chịu đựng.
Khi những từ ngữ chảy ra từ môi cô, không khí xung quanh họ trở nên dày đặc hơn, và những linh hồn bắt đầu di chuyển, tụ lại xung quanh họ. Những hình ảnh mờ ảo trở nên sắc nét hơn, hiện lên những khoảnh khắc đau thương của Lạc Linh và những người đã chịu đựng số phận tàn bạo.
“Chúng ta đã bị phản bội!” một linh hồn nữ kêu lên, ánh mắt cô tràn đầy oán hận. “Chúng ta đã chết trong sự tàn bạo, và không ai nhớ đến chúng ta!”
Mai cảm thấy trái tim mình thắt lại. “Chúng tôi nhớ bạn. Chúng tôi đang cố gắng giúp bạn,” cô nói với tất cả lòng chân thành. “Hãy cho chúng tôi biết bạn cần gì.”
“Cần phải trả thù,” linh hồn đó đáp lại, những giọt nước mắt ma quái lăn dài trên má. “Cần phải đưa những kẻ đã gây ra nỗi đau này ra trước công lý. Chỉ khi nào những kẻ này nhận được sự trừng phạt, chúng ta mới có thể yên nghỉ.”
“Nhưng chúng tôi không thể làm được điều đó,” Xuân nói, giọng cô đầy lo lắng. “Chúng tôi không thể thay đổi quá khứ.”
“Đúng,” Mai đồng tình, “nhưng chúng tôi có thể giúp các bạn tìm thấy sự thanh thản.”
Họ cùng nhau thực hiện nghi lễ, đọc những câu thần chú để gắn kết với những linh hồn. Tuy nhiên, khi họ càng cố gắng, áp lực càng gia tăng. Những tiếng gào thét từ các linh hồn dường như đã biến thành những tiếng rít gào, làm cho không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
“Hãy dừng lại!” một giọng nói nam vang lên, lạnh lẽo như băng. “Các người không có quyền gì ở đây!”
Cảm giác như một cái bóng lớn đang bao trùm, Mai và Xuân quay lại, nhìn thấy một hình dáng cao lớn, khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối. “Ngươi không thể cứu chúng,” hắn nói, giọng điệu châm chọc. “Chúng đã chết và không ai có thể thay đổi được điều đó.”