Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

8:38 chiều – 22/07/2025

Cậu rút tay mình lại, giọng nói lạnh lùng vang lên, nhưng lại pha lẫn chút bất ổn. “Mẹ không hiểu. Thế giới này không dành cho kẻ yếu đuối. Nếu không mạnh mẽ, con sẽ bị tiêu diệt.”

Người mẹ nhìn cậu, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng kiên định. “Con có thể có sức mạnh, nhưng nếu đánh mất trái tim mình, con sẽ không bao giờ thực sự sống. Con chỉ là một cái vỏ rỗng, tồn tại trong bóng tối mà thôi.”

Thiên lặng im, những lời nói của mẹ khiến tâm trí cậu xáo trộn. Lâu nay, cậu luôn tin rằng quyền lực là mục tiêu cuối cùng, là thứ giúp cậu tồn tại trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này. Nhưng giờ đây, đối diện với người đã cho cậu sự sống, cậu lại cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ.

“Mẹ… Con đã đi quá xa rồi. Không còn đường quay lại nữa.” Cậu thì thầm, đôi mắt đỏ rực giờ đây ánh lên nỗi bất định.

Bà mỉm cười buồn bã. “Con vẫn còn cơ hội, nếu con dám đối diện với chính mình. Bóng tối có thể mạnh mẽ, nhưng ánh sáng trong lòng con vẫn chưa hoàn toàn tắt. Chỉ khi con tìm lại được phần con người đã mất, con mới có thể thực sự trở nên mạnh mẽ.”

Nói xong, bà dần tan biến vào không khí, để lại Thiên một mình giữa màn đêm lạnh lẽo.

Sau cuộc gặp gỡ với mẹ mình, Thiên không thể nào gạt bỏ những lời bà nói khỏi tâm trí. Mỗi lần triệu hồi linh hồn hay sử dụng quyền lực, cậu cảm thấy như một phần con người bên trong mình kêu gào, tìm cách thoát khỏi bóng tối bao trùm.

Cậu bắt đầu mơ thấy những ký ức từ thời thơ ấu, trước khi bị ác quỷ cuốn vào cuộc sống hiện tại. Những giấc mơ đó khiến cậu day dứt, một cảm giác mà đã lâu cậu không còn trải qua.

Tuy nhiên, Thiên cũng hiểu rằng cậu đã tiến quá xa trên con đường này. Cậu không thể đơn giản quay đầu lại mà từ bỏ tất cả những gì đã đạt được. Những kẻ thù vẫn đang rình rập, chờ đợi cơ hội tiêu diệt cậu. Cậu không thể yếu đuối hay ngừng lại.

Nhưng giờ đây, Thiên đứng trước ngã rẽ. Liệu cậu có thể tìm lại được phần nhân tính đã mất, hay sẽ hoàn toàn trở thành ác quỷ, mãi mãi chìm trong bóng tối?

Thiên lang thang giữa những dãy hành lang tối tăm của lâu đài, từng bước chân cậu như chìm vào không gian lặng ngắt. Cơn bão bên ngoài càng lúc càng lớn, như phản ánh sự hỗn loạn bên trong lòng cậu. Những lời của mẹ, ánh mắt bà khi nhìn cậu, không ngừng văng vẳng trong đầu. Cậu cố xua đuổi chúng đi, nhưng càng chống cự, cậu càng cảm thấy sự trống rỗng đang chiếm lấy trái tim mình.

Bóng tối mà cậu luôn coi là sức mạnh lại bắt đầu trở thành gánh nặng. Cậu cảm thấy nặng nề, như thể mỗi bước đi đều đè lên tâm hồn cậu một khối đá vô hình.

Một đêm nọ, khi cơn giông bão phủ kín cõi giới, Thiên lại nhìn thấy người mẹ trong giấc mơ. Bà đứng trước cánh cổng lớn, nơi ánh sáng yếu ớt len lỏi qua từng kẽ hở, đối lập hoàn toàn với màn đêm u ám bao trùm xung quanh. Bà không nói gì, chỉ đứng đó, mỉm cười, như chờ đợi một điều gì đó.

Thiên tiến đến gần, nhưng cậu không thể chạm vào bà. Mỗi lần cậu vươn tay, bóng hình của bà lại tan biến như khói. Cậu gọi, nhưng không có lời đáp.

Rồi từ cánh cổng, một tiếng vang vọng lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. “Thiên, hãy nhớ lại con người mà con từng là. Chỉ khi con tìm được chính mình, con mới có thể thoát khỏi vòng xoáy của bóng tối.”

Thiên giật mình tỉnh giấc. Cậu nằm trên chiếc giường lớn của lâu đài, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Giấc mơ quá rõ ràng, như thể nó không phải chỉ là một giấc mơ mà là một lời cảnh báo.

Nhưng tìm lại chính mình ư? Làm sao cậu có thể khi đã lún quá sâu vào bóng tối?

Ngày hôm sau, Thiên quyết định làm một điều mà cậu chưa từng nghĩ đến trước đây: rời khỏi lâu đài. Cậu cần phải tìm câu trả lời cho những câu hỏi đang làm cậu day dứt, và cậu biết nơi bắt đầu tìm kiếm. Đó chính là ngôi nhà mà mẹ cậu đã đưa cậu đến sau khi sinh ra từ cái chết.

Ngôi nhà đó, giờ đây đã bị bỏ hoang từ lâu, nằm ở ngoại ô cõi giới. Không một ai dám đến gần nơi đó, bởi những lời đồn về những linh hồn bị nguyền rủa ám ảnh xung quanh. Nhưng với Thiên, đó là nơi chứa đựng ký ức cuối cùng về con người mà cậu từng là.

Hành trình trở về đó không dễ dàng. Mỗi bước chân, bóng tối lại cố níu kéo cậu, những tiếng thì thầm văng vẳng trong đầu, dụ dỗ cậu quay trở lại quyền lực mà cậu đã có. Nhưng Thiên kiên quyết. Cậu phải biết điều gì đang chờ đợi mình ở cuối con đường.

Khi Thiên đến nơi, ngôi nhà hoang phế hiện ra trước mắt cậu, đổ nát và bị bao phủ bởi lớp rêu phong. Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu cọt kẹt khi cậu đẩy nó ra, mở lối cho cậu bước vào. Bên trong, mọi thứ vẫn như trong ký ức của cậu, chỉ khác rằng giờ đây tất cả đều phủ bụi, như thể thời gian đã ngừng trôi ở nơi này.

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00