Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

8:36 chiều – 22/07/2025

“Ngươi nghĩ ngươi có thể chiếm được cõi giới này sao, kẻ mới đến?” Narkal cười lạnh. “Ta sẽ dạy ngươi bài học về sức mạnh thực sự.”

Thiên không đáp. Thay vào đó, cậu giơ tay lên, triệu hồi từ hư không một thanh kiếm được tạo ra từ linh hồn của hàng trăm kẻ đã khuất. Thanh kiếm phát ra ánh sáng đen nhức mắt, và ngay khi cậu cầm lấy nó, không gian xung quanh như rùng mình trước sức mạnh tuyệt đối.

“Đến đây,” Thiên thì thầm, và bóng đêm xung quanh cậu như bùng lên, bao phủ toàn bộ khu vực.

Narkal và đội quân của hắn lao lên. Những tiếng gào rú, tiếng thép va chạm vào nhau và tiếng ma thuật bùng nổ vang dội khắp cõi giới. Quân đoàn của Narkal áp đảo về số lượng, nhưng Thiên không hề nao núng. Với một đòn vung kiếm, cậu quét sạch hàng tá kẻ thù, cơ thể họ tan thành tro bụi trước sức mạnh của linh hồn mà cậu đang nắm giữ.

Những linh hồn bị giam cầm trong thanh kiếm của Thiên gào thét trong nỗi đau đớn, nhưng đồng thời, chúng cũng trao cho cậu sức mạnh không tưởng. Mỗi lần cậu giáng đòn, một luồng ma thuật đen kịt lại trỗi dậy, nuốt chửng kẻ thù. Máu và lửa hòa quyện, cơn cuồng phong của sự hủy diệt bao trùm lên tất cả.

Narkal không thể tin vào mắt mình. Hắn, một ác quỷ cổ đại, kẻ từng thống trị cõi giới này, giờ đây bị đẩy lùi trước sức mạnh của một kẻ mới đến. Hắn gào lên trong phẫn nộ, lao thẳng vào Thiên với toàn bộ sức mạnh của mình. Hai kẻ đụng độ, ma thuật va chạm tạo ra những làn sóng xung kích rung chuyển cả không gian.

Nhưng Thiên không lùi bước. Cậu hạ kiếm, và chỉ với một cái phẩy tay, cậu triệu hồi từ lòng đất một cột lửa đen thiêu đốt toàn bộ đội quân của Narkal. Hắn gào thét trong đau đớn khi ngọn lửa nuốt chửng hắn, sức mạnh của cậu áp đảo hoàn toàn.

“Ngươi… không thể nào mạnh như vậy được!” Narkal rít lên trong tuyệt vọng.

Thiên nhìn hắn, đôi mắt đỏ lạnh lùng không chút cảm xúc. “Sức mạnh không chỉ đến từ thời gian hay kinh nghiệm. Nó đến từ ý chí và sự chấp nhận bóng tối.”

Với một đòn cuối cùng, Thiên vung kiếm, cắt ngang qua Narkal. Cơ thể hắn tan thành tro bụi, và tiếng gào thét cuối cùng của hắn vang vọng trong đêm tối, trước khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Sau trận chiến, Thiên đứng giữa đống đổ nát, cảm nhận sức mạnh ngày càng lớn mạnh trong mình. Những ác quỷ khác, chứng kiến cảnh tượng đó, không còn dám thách thức cậu nữa. Thiên đã trở thành kẻ thống trị cõi giới bóng tối, không ai có thể chống lại được.

Nhưng trong thâm tâm, cậu biết rằng quyền lực này không đến mà không có cái giá. Với mỗi linh hồn cậu triệu hồi, với mỗi kẻ thù cậu tiêu diệt, cậu càng lún sâu hơn vào bóng tối. Nhân tính của cậu giờ chỉ còn là một ký ức mờ nhạt. Cậu đã thực sự trở thành một ác quỷ, một kẻ thống trị không chút thương xót.

Nhưng đó chính là con đường mà cậu đã chọn.

Thiên giờ đây không còn là một con người, cũng không chỉ đơn thuần là một ác quỷ. Cậu là kẻ thống trị cõi bóng tối, một thực thể mạnh mẽ với quyền năng vượt xa bất kỳ pháp sư hay ác quỷ nào trong cõi giới. Từ lâu, sự hiện diện của cậu đã gây nên nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong lòng tất cả những kẻ sống ở đó. Nhưng đồng thời, sâu thẳm trong tâm hồn, một cảm giác lạ lẫm bắt đầu xâm chiếm.

Trong những đêm dài tĩnh lặng, khi đứng trên đỉnh tháp, Thiên thường tự hỏi: Liệu sức mạnh tuyệt đối này có thực sự mang lại cho cậu sự thỏa mãn? Mỗi lần cậu triệu hồi thêm một linh hồn, tiêu diệt thêm một kẻ thù, cậu cảm thấy nhân tính trong mình ngày càng phai mờ. Tuy quyền lực và sức mạnh là thứ cậu khao khát, nhưng đôi khi, cậu lại nhớ về những ngày còn là một đứa trẻ trong ngôi nhà nhỏ, khi mọi thứ chưa bị bóng tối bao trùm.

Một đêm nọ, khi đang đứng trước cổng lâu đài, Thiên cảm nhận được một sự hiện diện khác thường. Một bóng hình mờ ảo hiện ra từ làn khói đen, người phụ nữ với mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt u sầu xuất hiện trước mặt cậu.

“Con đã đi quá xa rồi, Thiên,” giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy bi thương vang lên.

Thiên khựng lại. Đó chính là người mẹ đã chết, người đã mang cậu đến thế giới này. Cậu nhớ rõ khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, nhưng lần này, ánh mắt bà không còn sự yêu thương vô hạn, mà chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm.

“Mẹ?” Thiên thốt lên, cảm xúc hỗn loạn. “Sao mẹ lại ở đây?”

Người mẹ lắc đầu, bước về phía cậu. “Mẹ đã hy sinh để con được sống, nhưng không phải để con trở thành như thế này. Linh hồn của con đang bị nuốt chửng bởi bóng tối, con không còn là con của mẹ nữa.

Thiên cảm thấy trong lòng nhói đau, một cảm giác mà đã từ lâu cậu không còn nhận ra. “Nhưng đây là con đường mà con đã chọn. Sức mạnh này… là tất cả.”

Bà nhìn vào mắt cậu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên. “Sức mạnh có thể giúp con bảo vệ bản thân, nhưng nó không phải là tất cả. Con đã đánh mất chính mình trong cuộc hành trình này. Những gì con có giờ chỉ là quyền lực và sự cô độc.”

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00