Skip to main content
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

9:24 sáng – 22/07/2025

Chuyến bay đêm ấy đã đưa Cường rời xa Việt Nam, rời xa người con gái mà anh yêu thương, người mà anh muốn kết tóc trăm năm. 

Ở xứ người, không có người nhà và bạn bè thân thiết, khiến cho nỗi nhớ cô càng thêm da diết. Nhưng hai người chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại, thấy Hương và con gái đùa nghịch, cũng khiến Cường thỏa mãn rồi. Chẳng biết từ bao giờ, anh đã coi con bé là con của mình. Đi siêu thị, thấy cái gì xinh xinh, anh lại mua về nhà, rồi khoe với bạn cùng phòng là mua cho con gái. Nhìn thái độ như một ông bố thực thụ của anh, người bạn chỉ có thể lắc đầu chẳng biết khuyên anh thế nào.

May mắn cho Cường, con của Hương cũng không ghét anh, cứ mỗi lần Cường gọi điện về là y như rằng bé lại tranh điện thoại của mẹ, để kể cho anh chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện học mầm non, đến chuyện dành ăn với bạn, bị bạn đánh,… Cô bé vừa kể vừa khóc bù lu bù loa, khiến cho anh hốt hoảng lo lắng. Có lẽ ở gần anh đã chạy đến ôm lấy bé và dỗ dành cô nhóc. Mỗi lần nhìn bé khóc Cường  cuống hết cả lên, chẳng biết phải làm sao, đành lên tiếng cầu cứu Hương. Lúc như vậy hương bật cười, ôm con vào lòng dỗ dành. Nhìn hai mẹ con, Cường chỉ muốn chạy ngay tới, để được hưởng cảm giác ấm áp của gia đình. 

Tình yêu của Cường dành cho Hương càng ngày càng lớn,anh mong thời gian trôi thật nhanh, để trở về nhà,à cầu hôn và cùng cô xây đắp một gia đình. Mong ước ấy cũng theo thời gian mà trở nên mãnh liệt. 

Nhiều lúc anh mơ về viễn cảnh, một nhà ba người bọn họ vui vẻ cười đùa, cùng ăn cùng chơi cùng ngủ, tưởng tượng đến bé con khi diện những bộ đồ xinh xắn do chính tay mình mua. Đã bao lần tự tưởng tượng, rồi khẽ cười một mình. 

Nụ cười ngây ngốc của anh cũng khiến những người xung quanh ái ngại, nhiều người rỉ tai nhau, nói anh bị điên, đầu óc có vấn đề. Mỗi lần nhìn anh, lại lắc đầu nuối tiếc, tiếc cho một người tài giỏi, vẫn còn trẻ mà đã bị điên.

Có lần, thấy một món đồ xinh xắn trên mạng, Cường kéo tay và đưa điện thoại cho Khắc, anh hỏi:

 – Mày xem, cái nào hợp với Hương? 

Trên màn hình là những mặt hàng mỹ phẩm nổi tiếng, nhìn giá của chúng, Khắc trợn tròn kinh ngạc, quay lại nhìn Cường, rồi chỉ vào điện thoại xác nhận: 

– Mày định tặng cho nó cái này hả?

Cường  gật đầu xác nhận: 

– Ừ. Không tốt hả? Để tao tìm cái khác tốt hơn.

Anh toan đưa tay lấy lại điện thoại thì nghe thấy Khắc nói:

– Mày có điên không vậy? Chúng mày chưa chính thức xác định mối quan hệ yêu đương, mày đã mua những thứ này cho nó. Mày có biết nó bao nhiêu tiền không? Một thỏi son đã bằng cả tháng lương của mày đấy! 

Cường vẫn tỉnh bơ trả lời: 

– Tao biết mà. Nhưng sắp sinh nhật của cô ấy rồi, tao muốn tặng cho cô ấy một món quà nhỏ, coi như bù đắp cho sự xa cách của chúng tao. 

Nét mặt Khắc càng lộ rõ vẻ kinh ngạc khi nghe câu nói của Cường, anh ta lặp lại câu nói của Cường: 

– Món… quà… nhỏ ư? Vậy mà gọi là nhỏ hả?

Cường gật đầu xác nhận: 

– Ừ đúng rồi. Mày sao thế?

Chỉ tay vào cái giá của những sản phẩm, Khắc thốt lên: 

– Mày làm ơn nhìn lại cái giá  giúp tao một cái!

Không cần nhìn, Cường nói luôn: 

–  Một nghìn năm trăm đô, rẻ mà.

– Mày điên thật rồi! Của một đống tiền đấy! Tặng cho một đứa con gái chẳng có chút quan hệ nào, biết nó có thật lòng với mày không mà đầu tư nhiều như thế? 

Cường hồn nhiên trả lời:

– Với tao cô ấy là người quan trọng nhất, những thứ trên thế gian này, không gì có thể sánh bằng cô ấy, và cô ấy chính là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban cho tao.

Bất lực với sự cố chấp ấy, Đắc nói: 

– Thôi tao chẳng khuyên mày nữa. Rồi sẽ có lúc mày phải hối hận. 

Vậy là món quà nhỏ ấy đã được anh mua để tặng cô. 

Chẳng biết là do tính toán hay là do ngẫu nhiên, món quà của Cường đến tay Hương đúng dịp sinh nhật của cô. Nhận được món quà, Hương vội lấy máy gọi cho Cường. 

Thấy cuộc gọi của cô, Cường khẽ mỉm cười đi ra ngoài hành lang để nghe điện thoại. Khi điện thoại được kết nối, thay cho từ “Alo” thông thường, anh nói:

– Sinh nhật vui vẻ nhé! Chúc em thêm một tuổi mới, thật nhiều niềm vui và hạnh phúc mới.

Hương khẽ cười,

“Em cảm ơn anh.”

– Sinh nhật của em, anh không về cùng em được, em thứ lỗi cho anh nhé! 

“Không sao đâu, anh nhớ ngày sinh nhật của em là em vui rồi. À suýt nữa quên, hôm nay em nhận được quà của anh rồi. Đúng màu mà em thích. Cảm ơn anh!”

Thấy cô nói thích món quà của mình, Cường cười tít mắt nói:

 – Có gì đâu, chút quà nhỏ tặng sinh nhật em, em thích là được rồi. – Bất chợt anh nhớ ra: – Mà con đâu rồi?

“Con bé về nội chơi rồi.”

Nghe thấy cô nói, đang ngồi trên ghế băng, Cường đứng phắt dậy, nét mặt trở nên lo lắng, giọng nói cũng có phần gấp gáp, 

– Sao em lại để con bé về nội? Lỡ hắn ta lại làm hại con bé thì sao?

“Anh yên tâm, có ông bà nội rồi, hắn ta sẽ không làm gì con bé đâu. Đợt này cũng nghe nói hắn tu chí rồi, không cờ bạc rượu chè nữa.”

Nghe Hương nói về chồng cũ bằng giọng nói nhu hòa, và có phấn bênh vực. Trong lòng Cường có chút ghen tị cùng với mất mát. Thứ cảm mà anh cảm nhận được lúc này rất khó tả, vừa như tức giận lại vừa như ghen tị. Giọng giận dỗi nói: 

– Tùy em nghĩ, bản chất con người không bao giờ có thể thay đổi được đâu. Hắn chỉ đang cố tỏ vẻ mà thôi. 

Nghe Cường nói, Hương cảm thấy tự ái, giọng hờn dỗi:

“Anh biết gì mà nói.”

Cảm giác được cô không vui, Cường ấp úng:

– Anh…

Cường ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, anh không dám mở lời chỉ vì sợ cô giận không nói chuyện với mình nữa. Cuộc nói chuyện của hai người đi vào im lặng, mỗi người chạy theo suy nghĩ riêng của mình, không ai nói với ai câu nào.

Cũng từ ngày đó, Hương bắt đầu viện cớ bận việc này, việc kia để từ chối nói chuyện với anh. Dần dà, Cường bắt đầu có một cảm giác khó nói nên lời, giống như anh sắp mất đi cô…

You cannot copy content of this page

00:00 / 00:00