Tiệc cuối năm,
Do công ty năm nay doanh thu cao, cho nên tiệc tất niên năm nay lớn hơn nhiều so với mọi năm. Tất cả công nhân ai cũng cảm thấy rất vui. Giám đốc đi tất cả các bàn, mời rượu từng người. Hương không viết uống rượu nên cô dùng nước ngọt thay thế. Tiến tới bàn cô đang ngồi, thấy cô không có rượu, vị giám đốc già bèn cầm một chiếc ly tới, rót đầy ly ông đưa cho cô nói:
– Hương này! Lâu một năm mới có một ngày chúng ta ngồi với nhau. Con uống với bố một ly.
Hương đỡ lấy chiếc ly, mỉm cười nói với ông:
– Con không biết uống rượu, bố cho con nhấp môi thôi nhé.
Vốn đang có hơi men trong người, thấy Hương không chịu uống, ông dở giọng hờn dỗi,
– Ta biết, con ghét ông già lắm lời, o ép con mọi bề, nên mới không muốn uống với ta đây mà.
Nghe lời của giám đốc nói, Hương trở nên ngại ngùng và lúng túng cô xua tay muốn giải thích:
– Không phải thế đâu bố. Con…
Ông cắt lời cô, giọng nói đầy ấm ức:
– Không cần phải nói nữa đâu. Ta biết mọi người ghét ta, không muốn ta ngồi ở vị trí đó nữa, – Đoạn ông thở dài một cái rồi giả vờ quay đi. – Thôi bỏ đi, Có lẽ lão già này nên về hưu, để cho mọi người đỡ chướng mắt.
Nét mặt ông trở nên buồn buồn, thấy ông nói thế, những người xung quanh bèn xúm lại nói rằng không ai ghét ông cả. Được đà ông bèn nói với giọng uất ức:
– Tôi biết mọi người và con bé này ghét tôi, nên không muốn với tôi một ly. Tôi có lỗi gì, mong mọi người thứ lỗi. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ viết đơn từ chức để mọi người không thấy chướng mắt nữa.
Thấy ông nói thế, ai cũng biết biết giám đốc của họ đang dỗi ông mà về hưu thật, người khác lên làm giám đốc, không biết họ có được sống thoải mái như thế này không. Tất mọi người đều đồng loạt nhìn cô, một người nói:
– Uống với bố một ly thì có mất mát gì đâu. Uống đi cho bố vui!
Người khác đồng tính:
– Đúng rồi! Uống một chén có sao đâu.
Tất cả mỗi người một câu, làm cho Hương thấy khó sử, đành cầm ly lên nói – Vậy thì con chúc bố khỏe mạnh, để tiếp tục lãnh đạo chúng con.
Nói rồi cô ngửa cổ uống cạn ly rượu. Vị cay nồng khiến Hương nhăn mặt. Thấy cô uống xong ly ấy, tất cả trở nên vui vẻ vỗ tay khen cô giỏi. Còn vị giám đốc của chúng ta mỉm cười đắc thắng. Vậy là ông đã khéo léo đưa cô vào tròng.
Cuối cùng, ai cũng phải uống với giám đốc vài ly. Sau liên hoan, mọi người rủ nhau đi tăng hai, hết rượu lại bia.
Trong cơn say mọi thứ đều trở nên mơ hồ, ảo diệu, mọi thứ dường như lung linh đẹp đẽ hơn. Cơn say có thể làm cho con người ta sống thật với chính mình. Có thể nói ra những lời chất chứa trong lòng, cũng có thể là lời nói dối mang tên sự thật để lừa gạt người khác.
Nó cũng làm cho một người cứng rắn trở nên yếu đuối. Và có thể khiến cho một người yếu đuối, khép nép trở nên mạnh bạo một cách kỳ lạ. Men say còn làm con người ta mất đi lý trí, điều khiển người ta làm ra những hành động sai trái.
Rượu vốn dĩ là thứ để người ta nhâm nhi thưởng thức, giúp chúng ta ăn ngon miệng hơn, chứ đừng biến mình trở thành nô lệ của nó uống cạn hết chén này đến chén kia.
Hãy làm chủ bản thân mình chứ đừng vì những lời khích bác mà chén chú chén anh, tự biến mình thành kẻ nát rượu. Người sáng suốt, nên biết đến điểm dừng của nó…
…
Ánh nắng chiếu vào khung cửa, một tia nắng nghịch ngợm, chiếu thẳng vào mắt ai đó, đôi mắt khẽ lay động, rồi từ từ mở ra. Đầu có chút đau, đưa tay lên ôm đầu, Hương tự nói với mình:
– Lần sau, nhất quyết không để cho bố có cơ hội kéo mọi người đến ép mình uống rượu nữa.
Đang định ngồi dậy, nhưng trên ngực cô bị cái gì đó đè nặng không dậy nổi. Lại còn có một luồng gió đều đều phả vào cổ, khiến cho cô cảm thấy rờn rợn. Từ từ quay về phía hướng có gió. Mắt Hương trợn to khi thấy người nằm bên cạnh là một người đàn ông, Hương sợ hãi hét thất thanh. Tiếng hét làm Hoàng cũng giật mình tỉnh dậy.
Nhìn thấy người con gái không mảnh vải che thân trước mặt, hắn cũng bàng hoàng không kém gì cô.
Thấy Hoàng nhìn mình, Hương. vội vàng kéo chăn che kín cơ thể. Nhưng khi cô kéo chăn che cho mình, thì cơ thể của Hoàng bị lộ ra. Thấy Hắn cũng không mặc gì, cô vội vàng trùm kín chăn quát lên:
– Anh mặc ngay quần áo vào cho tôi!
Nghe tiếng quát, bấy giờ Hoàng mới như người tỉnh mộng, hắn xấu hổ, vội vàng mặc thật nhanh quần áo. Sau khi mặc xong quần áo, Hoàng nói với cô:
– Tôi đã mặc xong rồi, em có thể bỏ chăn ra được rồi.
Bấy giờ Hương mới từ từ kéo chăn xuống, hé một khe hở nhỏ để nhìn ra, khi thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề mới thò hẳn đầu ra.
– Anh có thể quay đi chỗ khác để tôi mặc đồ được không?
Hoàng khẽ gật đầu:
– Được. Em mặc quần áo vào đi.
Nói rồi Hoàng quay người để Hương mặc đồ vào. Thấy Hắn đã quay đi, Hương vội vã chồm dậy, tóm lấy quần áo và nhanh chóng mặc vào.
– Xong rồi, anh có thể quay lại.
Khi Hoàng quay lại, ánh mắt hai người vô tình chạm vào. Không khí ngượng ngùng lan ra, họ chẳng nói được câu nào với nhau, tất cả bắt đầu rơi vào im lặng.
Sự tĩnh lặng khiến cho những hình ảnh đêm qua lại hiện về, bỗng nhiên ánh mắt Hương trở nên lạnh băng, nỗi đau trước kia một lần nữa hiện về. Cô hiểu người đàn ông này sẽ chẳng bao giờ chịu trách nhiệm đâu. Có lẽ anh ta sẽ giải thích, tránh né chuyện đã xảy ra này. Chi bằng coi như chuyện này chưa từng xảy đi, nghĩ tới đây, Hương cất tiếng nói phá vỡ sự im lặng:
– Tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Chúng ta đều là trưởng thành rồi, cho nên không phải suy nghĩ quá về chuyện đã xảy ra đâu. Hãy quên nó đi và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nói đoạn, Hương bước ra khỏi giường để nhặt nốt những món đồ của mình rơi dưới sàn. Chợt một bàn tay ôm chặt lấy cô, giọng nói nhẹ như hơi thở:
– Mình kết hôn đi!
Hương xoay người lại nhìn hắn nói:
– Anh không phải nghĩ nhiều đâu. Hãy coi chuyện này như là tình một đêm đi. hãy nghĩ rằng giữa chúng ta chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Bây giờ, hãy buông em ra đi!
Cánh tay đang ôm Hương càng siết chặt hơn, giọng Hoàng run run:
– Không anh không buông. Nếu như anh buông tay, anh sẽ mất em mãi mãi. Anh thật sự không thể sống thiếu em. Mình lấy nhau đi! Thật sự, anh rất yêu em. Yêu từ rất lâu rồi. Nhưng anh không biết phải mở lời như thế nào. Em lấy anh nhé! Được không?
Hương im lặng không biết trả lời Hoàng như thế nào, bởi cô cũng đã thương anh từ lâu.
Một tháng sau, một lễ ăn hỏi diễn ra trong hạnh phúc của hai gia đình. Bây giờ, họ chỉ còn đợi ngày về với nhau nữa thôi. Cô đã hy vọng rằng mình sẽ có hạnh phúc. Nếu như,
….